Editor + Beta: Basic Needs
“Không liên quan gì tới anh.”
Cô ném xuống những lời này, nói khẽ với Trì Triệt ‘Đi thôi’ rồi xoay người rời đi, không nhìn Canh Vũ An thêm lần nào.
Thẩm Ngư thật sự tức giận, cô thậm chí muốn mắng một câu “Liên quan m* gì tới anh” nhưng ở đây là nơi đông người, cô không muốn trở thành tiêu điểm của người ta nên đành nhịn xuống.
Hai người đã chia tay vậy thì cô có đối tượng mới thì có làm sao? Huống chi Trì Triệt không phải là bạn trai cô.
Trì Triệt lạnh nhạt nhìn vào mắt Canh Vũ An trước khi rời đi. Tuy anh không biết người này có quan hệ gì với Thẩm Ngư nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho anh trong việc biết được cô đang phẫn nộ, anh nhìn tên kia như thể hắn là kẻ tội phạm hung ác; như thể hắn ta chỉ là vật chết.
Canh Vũ An bị người ta nhìn như vậy nên tức giận, những lời nói ra càng không kịp suy xét: “Cô ấy sẽ không thật lòng thích anh.”
Tựa như một đứa trẻ khi mất đi sự chiều chuộng.
Trì Triệt nghe xong thì đại khái đoán được một ít quan hệ của hai người. Anh nheo mắt rồi cười khẽ một tiếng, lãnh đạm nói: “Không liên quan gì tới anh.”
Lời nói giống y như của Thẩm Ngư nhưng hàm ý trong đó càng làm Canh Vũ An tức giận hơn.
Mặc kệ Thẩm Ngư có đối tượng mới hay không, mặc kệ người đó có phải người vừa rồi hay không thì đều không liên quan gì tới anh ta.
Đôi mắt đã từng luôn hướng về anh ta nay đã không hề một lần nhìn lại.
Canh Vũ An còn muốn nói chuyện nhưng người kia hiển nhiên không muốn nhiều lời cùng anh nên xoay người rời đi theo phương hướng của Thẩm Ngư.
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào hướng hai người, hít sâu hai hơi rồi kéo tay của cô gái đang còn đặt trên người của mình xuống: “Xin lỗi, đêm nay vậy mà không ăn được rồi, tôi còn có việc nên đi trước.” Không chờ người kia đáp lại mà hướng về phía trái ngược mà nhanh rời đi.
Cô gái mỉm cười trước trò khôi hài vừa rồi, rốt cuộc cũng rời khỏi đó.
………………….
Trì Triệt phải gọi điện thoại mới tìm được Thẩm Ngư, anh đến vừa lúc cô đang mua đồ. Anh thấy mặt cô không có biểu hiện gì, tay ôm hộp lớn hộp nhỏ đang chờ thu ngân viết hóa đơn thì anh cười rồi đi đến bên cô.
Nhân viên thu ngân đang viết thì cảm thấy một bóng người phủ lên người cô ta, cô ngước lên nhìn chàng trai đang tươi cười cùng cô gái đang làm mặt lạnh bên kia rồi tiếp tục cúi đầu viết tiếp hóa đơn.
Cô ta đoán có khả năng cặp đôi trai xinh gái đẹp này đang cãi nhau.
“Cô cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?” Trì Triệt hỏi.
Thẩm Ngư cảm thụ một chút, một ngụm nghẹn ứ trong lòng vẫn còn đó không có nơi để trút ra, cô trả lời chắc chắn: “Không có.”
“Có phải hối hận không có mắng hắn ta một trận đúng không?”
“Ừ, nhịn một xíu nhưng càng nghĩ càng giận.” Thẩm Ngư vỗ mặt mình, cô nỗ lực khống chế sự tức giận của mình để nó không ảnh hưởng đến người không liên quan: “Giọng tôi có thể không tốt lắm, anh để tôi bình tĩnh lại đã.”
Trì Triệt nhìn cô tự mình xoa mặt, ngón tay anh không nhịn được mà xoa vào nhau, anh rất muốn dùng chính tay mình thay cô trải nghiệm cảm giác đó.
Nhất định rất dễ chịu – anh nhìn gương mặt đã bị miết đến độ ửng hồng lên mà suy nghĩ.
“Hay là để tôi mời cô uống cái gì để hạ hỏa?” Anh mỉm cười.
“Một chai nước Perrier thì sao?”
“Thứ khác cũng được mà.”
“Tôi muốn uống trà sữa, uống đồ ngọt có thể giúp giải phóng dopamine [1]”.
Trì Triệt nở nụ cười.
Anh chờ Thẩm Ngư trả tiền xong mới đi mua trà sữa. Tuy tâm trạng cô đã tốt lên sau khi được nạp đồ ngon, nhưng cô không nghĩ mình sẽ tiếp tục ở chỗ này nên hỏi qua ý kiến Trì Triệt, hai người quyết định đổi chỗ ăn cơm khác.
Trên đường tới bãi đỗ xe, Trì Triệt nhớ tới một việc.
“Gần đây cô rất bận sao?” Anh hỏi thăm một cách uyển chuyển. Tuần trước không gặp được cô lại không tìm được cớ để hẹn người nên tâm tình anh muốn phát điên lên.
“Thật ra vẫn còn tốt cho đến cuối tuần mới bắt đầu nhiều việc hơn.” Cô cúi đầu tìm chìa khóa ở trong túi rồi lại nhìn tới nhìn lui tìm chỗ đang đậu xe.
“Tôi quên mất mình đỗ xe ở chỗ nào rồi.” Thẩm Ngư buồn rầu. Mọi lần cô đều đậu xe gần thang máy vì không có biện pháp tìm ra