Editor + Beta: Basic Needs
Tuần mới bắt đầu bằng một cuộc họp vào buổi sáng.
Chủ đề của Thẩm Ngư tuy không nhận được sự chấp thuận nhưng việc được chọn cũng không được đề cập đến. Sau khi họp xong, Tổng biên tập chỉ phất tay mà đơn giản nói một câu ‘Mọi người cố gắng thật tốt, tôi chờ mong thành quả của mọi người’ rồi đuổi mọi người ra khỏi phòng họp, chỉ chừa lại một mình Canh Vũ An.
Sau khi cùng đồng nghiệp ăn xong bữa trưa, cô ngồi sắp xếp lại danh sách mấy quyển được đề cử vậy mà thoáng một cái đã tới giờ tan làm.
Cô quay đầu nhìn qua khung cửa sổ, ánh sáng đèn đường đã tự bật lên từ khi nào; cô đứng lên dọn đồ chuẩn bị về nhà.
Không nghĩ tới rằng lại gặp Canh Vũ An ở bãi đỗ xe dưới lầu.
Rõ ràng văn phòng không còn người khi cô rời đi.
Trong lòng cô cảm thấy buồn cười, không lẽ lúc trước thì luôn gặp được Trì Triệt, hiện tại lại bắt đầu đụng trúng Canh Vũ An sao? Cô không hề nghĩ đến việc có thể thường xuyên nhìn thấy anh ta.
Thẩm Ngư chỉ nhàn nhạt liếc nhanh một lần, cô không dừng lại mà hướng về xe của mình. Cách đó không xa, Canh Vũ An thấy thế nên bước nhanh tới ngăn cô lại.
“Tiểu Ngư, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cô lướt qua anh ta: “Chúng ta không có gì để nói cả.”
Canh Vũ An bắt lấy tay cô: “Chúng ta làm hòa đi.”
Thẩm Ngư dừng lại do lực kéo của anh ta nhưng cô không quay đầu lại, cô cảm thấy có chút khó hiểu.
Người nói chia tay là anh ta, giờ đột nhiên lại muốn làm hòa. Anh ta xem cô là gì?
“Anh chỉ là nhất thời nói lung tung.” Anh ta thấy Thẩm Ngư không nói một lời nào nên nheo mắt: “Tiểu Ngư, em biết rằng anh rất muốn làm ra một cuốn sách thật tốt. Anh vẫn thích em mà anh biết em vẫn còn thích anh nên chúng ta làm hòa đi.”
Giờ phút này Canh Vũ An không rõ là do sốt ruột hay bị tâm tình ghen ghét quấy phá mà lại đi nói những câu mà anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ nói ra dễ dàng như vậy. Mới đầu anh ta còn cho rằng sẽ làm mình mất hết mặt mũi nhưng nói xong rồi thì cảm thấy cũng không đến nỗi.
Nếu những lời đó có thể làm cho Thẩm Ngư quay trở về bên mình thì nào có sao.
Người trước mặt anh ta rốt cuộc cũng xoay người lại.
Thẩm Ngư nhìn anh, cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ: “Anh còn nhớ rõ trước kia tôi đã từng nói rằng tôi không thích mỗi lần chia tay xong lại làm hòa không? Nếu đã nói chia tay thì đối với tôi mà nói đó chính là chia tay.”
“Anh cho rằng em chỉ nói chơi thôi, với lại em rõ ràng còn thích anh!” Canh Vũ An sốt ruột. Anh ta nhớ rõ cô đã từng nói như vậy vào lúc hai người bọn họ quen nhau được không bao lâu.
Nhưng anh chỉ cho rằng đây là do cô tùy hứng mà nói, không thể nào lại là sự thật.
“Có lẽ lúc mới chia tay thì tôi còn thích anh nhưng bây giờ thì không.” Cô kéo tay của mình: “Chuyện tình cảm tôi chưa bao giờ nói cho vui cả, Vũ An.”
Do dù là trước đây hay là hiện tại…
Anh nói lâu như vậy nhưng cô ấy lại từ chối mình; dù cho cô vẫn gọi tên anh như ngày nào.
“Thẩm Ngư, em có tim không?” Mắt anh ta đỏ lên. Vậy mà có thể dễ dàng không còn thích; vậy mà có thể dễ dàng ở bên người khác.
“Tôi có hay không không phải anh là người rõ nhất sao? Anh không biết rằng tôi từng đau khổ nên mới có thể nói như vậy.”
Canh Vũ An giật mình.
Phải rồi, anh đã từng cảm nhận được; chỉ là theo thói quen mà quên chú ý đến cảm nhận của cô.
Canh Vũ An nắm chặt tay nhìn bóng dáng cô rời đi.
…………………
Sau khi liên tục mấy ngày phải ghé các tiệm sách lớn nhỏ trong thành phố thì lúc Thẩm Ngư đột nhiên nhớ tới việc đã lâu không ngẫu nhiên gặp lại Trì Triệt đã là chuyện của ba tuần sau, tính từ lần ăn tối kia.
Mà trong lúc này chỉ có