Editor + Beta: Basic Needs
Thẩm Ngư hỏi anh: “Chừng nào thì anh về nước?”
Dưới lầu có tiếng trẻ con đang vui đùa sôi nổi, tiếng pháo bông nổ lộp bộp, những tràng pháo hoa nhỏ li ti nhảy nhót sáng ngời trên con đường không đèn. Cô nghe được đầu dây bên kia có tiếng cười trầm thấp thì bỗng nhiên ngẩn người.
“Nhớ anh hả?”
“Ừ”, Thẩm Ngư sờ lên vành tai đã đỏ ửng, cô quay đầu liếc về phía phòng của ba thì thấy cửa phòng đã đóng chặt mới nói tiếp lời muốn nói: “Đã lâu rồi không thấy anh.” Đã một tháng rồi cô không nhìn thấy anh, nếu như nói không nhớ thì đúng là gạt người, lúc này cô chỉ muốn biết khi nào anh trở về để mình có thể đi gặp anh mà thôi.
Trì Triệt yêu thích tính cách này của cô, tâm tình muốn gặp cô của anh cũng không kém so với cô bao nhiêu: “Vậy em mau trở về đây đi, anh có mua quà cho em, khi nhận được em nhớ nói cho anh nghe xem có thích hay không đó.”
Mùng 2 Tết, một mình Thẩm Ngư trở về nhà của bà ngoại, năm nay ngoại cô ở nhà của cậu hai Vương Hồng. Lúc Thẩm Ngư vừa đến thì mợ Vương Trừng đã ra mở cổng, cô lịch sự chúc mừng năm mới với mợ rồi cầm một món quà mà mình đã chuẩn bị sẵn vào nhà. Thấy cô, cậu hai cũng khách khí đi ra kêu cô vào bên trong nhà ngồi.
Mọi người trong nhà đến cũng khá đông đủ rồi nên cô cũng chúc Tết từng người một thì nhận được một chút phản hồi hoặc chân thành hoặc là cho có lệ nhưng mà cô cũng không để ý đến.
Nghe được chỗ bà ngoại từ lời của cậu hai thì cô đi vào phòng bà để chúc Tết bà. Bà ngoại đang ngồi trên xe lăn, đối diện với bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ cũng không biết bà đang suy nghĩ cái gì. Thẩm Ngư đóng cửa phòng lại rồi ngồi xuống bên cạnh bà.
Tóc bà ngoại đã hoa râm, theo năm tháng dần trôi, bà đã có các triệu chứng của bệnh Alzheimer nên dần dần không nhớ rõ ai với ai. Vậy mà lúc này Thẩm Ngư nắm tay bà lại gọi bà thì bà ngoại cô vẫn có thể nhận biết được Thẩm Ngư.
Bà ngoại hỏi thật kỹ về cuộc sống của cô, cô trả lời từng câu một cũng không cảm thấy có vấn đề gì khi mười phút trước bà mới hỏi xong một loạt vấn đề na ná nhau. Cuối cùng, bà lấy ở trong lòng ngực mình ra một cái bao lì xì nhăn nhúm rồi đưa cho cô: “: “Tiểu Ngư nhi ngoan, con cầm lấy cái này đi mua đồ ăn đi. Bà ngoại thay mẹ con xin lỗi con cũng như ba con.”
Thẩm Ngư ngồi trở lại phòng khách, mợ, con gái của cậu hai cùng với mấy người trong nhà đều tụ lại thành một nhóm nhỏ ngồi xem tivi nói chuyện phiếm. Bọn họ có vẻ không quen biết cô nên khi thấy cô đi ra khỏi phòng bà ngoại thì chỉ ngẩng đầu rồi liếc cô một cái.
Thẩm Ngư ngồi không có việc gì bèn đi vào nhà bếp hỏi xem cậu hai có muốn cô giúp một tay hay không thì bị từ chối một cách khách khí nên cô đành phải ngoan ngoãn trở lại sô pha ngồi, cùng xem tivi với mấy người kia.
Sau khi ăn cơm tối xong thì Thẩm Ngư ngồi thêm một chút nữa mới lên tiếng xin phép đi về. Cô xuống lầu rồi trùm mũ lên đầu. Cô vừa đi vừa thổi một hơi thì một làn khói trắng nhanh chóng xuất hiện rồi cũng nhanh chóng tiêu tán vào trong không khí. Cô lại thổi thêm một hơi rồi cười ngây ngô nhìn nó.
Lúc này di động vang lên, Thẩm Ngư nhìn xem thì ra là cuộc gọi từ Khúc Dạng: “Năm nay sao rồi, mẹ mày đã trở về chưa?”
Thẩm Phục Văn và Vương Thanh đã ly hôn từ nhiều năm trước. Tuy rằng Thẩm Ngư không thân với mấy cậu dì bên nhà ngoại nhưng bà ngoại vẫn luôn rất tốt với cô. Năm nào ba cô cũng sẽ kêu cô thay mặt mình đi chúc tết bà sẵn tiện cho bà gặp mặt cháu ngoại mình.
Thời còn trẻ, ông Thẩm Phục Văn đã say mê cô nàng Vương Thanh cùng trường mình nên theo đuổi bà thật lâu. Người khác còn nói cuối cùng con mọt sách cũng chịu thông suốt mà sự