Editor + Beta: Basic Needs
“Anh có bạn gái chưa?”
Trì Triệt hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua người vừa hỏi, cô ngồi ngay ngắn ở ghế bên cạnh, trên gương mặt chỉ biểu hiện sự bình tĩnh.
Anh nhanh quay đầu lại nhìn về tình hình giao thông phía trước, bàn tay nhẹ nhàng xoay vô lăng, trả lời thật cẩn thận:” Còn chưa có.”
Thẩm Ngư chần chờ một lúc: “Khúc Dạng thích anh.”
Trì Triệt gật đầu: “Cảm ơn đã cho tôi biết.”
Vừa dứt lời cô đã cảm thấy không ổn lắm, câu trả lời của Trì Triệt làm cô xấu hổ; đề tài này xem như chấm dứt nhưng cô thoáng cảm giác được thái độ người bên cạnh có chút lạnh nhạt hơn.
Thẩm Ngư liếc nhìn Trì Triệt một chút, không những trên mặt anh không có biểu hiện gì mà một chút tươi cười hằng ngày ở trên khóe miệng cũng chẳng thấy.
Thời điểm anh không cười, ánh sáng ấm áp của đèn đường cùng đèn pha của xe tới lui ánh lên mặt anh trong không gian tối màu càng làm cho người ta cảm nhận rõ ràng sự xa cách.
“Xin lỗi.”
Người bình thường đều sẽ không thích việc mai mối cùng bát quái này huống chi là giữa hai kẻ không thân nhau. Trong lòng cô hối hận, mỗi lần gặp rồi cùng nói chuyện với anh thì đầu óc cô cứ để ở đâu đâu.
Cô sờ sờ cái mũi, quyết định sẽ im lặng.
Trì Triệt cười cũng không nói gì.
Hai người một đường không nói chuyện, Trì Triệt đậu xe dưới nhà Thẩm Ngư, cô cám ơn anh rồi xuống xe nhưng sau đó lại đứng ở bên cạnh xe có điểm nửa muốn nói lại thôi.
Trì Triệt hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Ngư rối rắm một hồi rồi lắc đầu: “Không có gì. Anh ngủ ngon, chú ý an toàn.”
Chàng trai trong xe sau khi nghe được vậy mà lộ vẻ tươi cười như bình thường: “Ngủ ngon.”
Cô nhìn chiếc Audi kia chạy thật xa mới chậm rãi mở cửa lên lầu.
Cô thật sự muốn dùng keo dán miệng mình lại.
…………….
Sau vài ngày liên tiếp không gặp được Trì Triệt, tâm tình kích động và hưng phấn của Khúc Dạng đã dần dần phai nhạt, cô nàng chuyển mục tiêu đến anh chàng bartender ở một quán bar mà mình hay tới, cũng không còn nói muốn hẹn gặp Trì Triệt nữa.
Sáng chủ nhật theo thường lệ Thẩm Ngư lại chạy bộ ở công viên quảng trường. Hôm nay cô chạy nhiều hơn một vòng rồi mới chậm rãi đi đến cửa hàng mua đồ ăn sáng, sau đó mới thong dong đi bộ về nhà.
Cô cho rằng câu nói kia đã đắc tội người ta nên cứ cầm điện thoại mà trượt tới trượt lui WeChat.
【 Ngư Ngư: Xin lỗi. 】
Qua một hồi lâu phía bên kia mới trả lời.
【 Trì Triệt: Đã xảy ra chuyện gì? 】
【 Ngư Ngư: Buổi tối hôm nọ tôi nói như vậy thật không hay lắm. 】
【 Trì Triệt: Cô cho rằng tôi tức giận hả? 】
【 Ngư Ngư: Không phải sao? 】
【 Trì Triệt: Tôi không có. 】
Qua màn hình di động cô không thể nhìn ra cảm tình của đối phương nên quyết định sẽ không để ở trong lòng nữa. Cô đã thành tâm lại nhún nhường như thế hai lần, nếu người ta đã nói không giận vậy thì cô không cần để ý tới.
Thật ra cô cũng không cần quan tâm quá nhiều như vậy.
【 Ngư Ngư: Vậy thật là tốt. 】
Gõ xong một câu cô nhanh chóng bật chế độ im lặng rồi ném điện thoại sang một bên, từ trên kệ rút ra một quyển sách sau đó tiếp tục làm tổ trên ghế sô pha.
Sáng thứ hai công ty có cuộc họp bàn về chủ đề tiếp theo của tác phẩm khi tung ra thị trường, Thẩm Ngư cùng mấy vị biên tập được giao nhiệm vụ tìm kiếm mấy tác giả phù hợp để ký hợp đồng.
Thẩm Ngư nghe xong thì đau đầu. Trong cuộc họp lần trước cô đánh bậy đánh bạ chọn làm về mảng chỉnh sửa từ điển không nghĩ tới sau khi xuất bản thì rất được hoan nghênh, làm cô không cần tham gia vào mấy việc tìm kiếm này.
Nhưng chủ