Ba Thẩm: “...”
Nụ cười trên mặt tắt ngấm.
Giây tiếp theo, ông đột ngột đứng dậy, vòng qua bàn, túm con gái kéo ra ngoài: “Khẳng định cách mở cửa của con không đúng, chúng ta mở lại lần nữa, hai bên bình tĩnh một chút.”
Mẹ Thẩm: “... Lăn về đây.”
Ông lập tức yên lặng ngoan ngoãn ngồi về.
“Để con chê cười rồi.” Mẹ Thẩm cười, vẫy tay với Thẩm Trĩ Tử đang đứng yên bất động ngoài cửa, “Trĩ Tử, lại đây.”
Thẩm Trĩ Tử hoàn hồn, đè lại vui sướng điên cuồng trong lòng, thấp giọng ‘Vâng’ một tiếng.
Nhẹ nhàng bước qua, bước chân dừng lại bên người Cận Dư Sinh.
“Đây là con gái dì, Thẩm Trĩ Tử.” Mẹ Thẩm cười dịu dàng, ngừng một chút, lại quay sang Cận Dư Sinh, “Đây là con trai chú Cận, Cận Tử Du. Nếu về tuổi tác, hai đứa học cùng khối, nhưng con có thể gọi Tử Du là anh.”
Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt, nhìn cậu, lại nhìn mẹ mình: “Chú Cận ở thành phố kế bên ấy ạ?”
“Ừ.”
Thẩm Trĩ Tử lại chớp mắt.
Nhà họ Cận ở thành phố bên cạnh, cô biết.
Mẹ Thẩm xuất thân con cháu hương thư, nhà họ Bạch cùng với nhiều gia tộc khác trong đó có nhà họ Châu quan hệ không tồi, trước khi kết hôn, bà vẫn giữ liên lạc với đa số mọi người.
Dù rằng sau này ít liên lạc, cô cũng vẫn thi thoảng nghe bà nhắc tới.
Tiểu công tử sống trong nhà cao cửa rộng.
Thẩm Trĩ Tử li3m li3m môi.
Tiếp đó, cô ngoan ngoãn chìa tay ra: “Vậy chúng ta bắt tay đi.”
Dưới ánh đèn hòa dịu, cô cười ngọt ngào động lòng người, “Anh Tử Du.”
“...”
Giọng nói lọt vào tai, thân người Cận Dư Sinh vô thức run lên.
Không biết vì sao, trong lòng chợt có chút sợ hãi.
Giống như có ai thổi một hơi vào tai cậu, dễ dàng cọ lên nhúm lửa nhỏ.
...Đúng là, không thể nghe loại ngữ điệu này.
Nặng nề thở dài một tiếng, da đầu cậu tê rần đưa tay ra bắt tay cô.
Mười ngón tay cô trắng nõn, so với cậu mềm mại hơn nhiều.
Chạm nhẹ rồi tách ra ngay, cậu nhanh chóng buông tay cô ra.
Thẩm Trĩ Tử không chịu buông tay, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc nghiêm túc: “Sao anh không gọi ‘em Trĩ Tử’?”
Cận Dư Sinh: “...”
Giết cậu đi, ai tới giết cậu đi!
***
Thức ăn rất nhanh được mang lên.
Nơi ba Thẩm chọn là một nhà hàng ở ngoại thành, nước uốn quanh cầu, hoàn cảnh thanh u. Nơi này vốn dĩ là một thửa ruộng, về sau khai phá xây thành trang viên tổng hợp, dùng khẩu hiệu rau xanh rau sạch, chuyên làm đồ chay.
Ông mua một mảnh đất ở đây, thuê nông hộ trồng một số loại rau dưa chỉ định. Rau dưa thu hoạch được rồi thì lại nhờ người gửi về nhà.
“Vậy nên... Nào, Trĩ Tử, ăn thử cà chua ba đặc biệt trộm cho con này.”
Canh cà chua trứng gà tí tách tí tách, hương thơm nức mũi.
Thìa đã đưa tới trước bát, Thẩm Trĩ Tử vội đưa bát đón lấy: “Cảm ơn ba đã vất vả trộm cà chua!”
“Không sao, con có thể hiểu cho ba, ba không thấy vất vả.” Ba Thẩm rất biết nghe lời phải, “Lúc trộm cà chua ba còn thấy bên cạnh người ta trồng cải thìa, đợi lát nữa ăn xong, ba dẫn con cùng đi trộm.”
“Vâng ạ!”
“Con nhớ nấp kĩ chút, đừng để người ta phát hiện.”
Hai người bày trò trêu nhau suốt mười mấy năm, mẹ Thẩm đã sớm quen rồi.
Chỉ là Cận Dư Sinh từ khi bắt đầu ăn đã không mở miệng nói câu nào nữa, vừa an tĩnh lại lịch sự, cả người tựa như ngăn cách trong một tầng kính, lạnh lùng mà xa cách.
Giống như một người của thế giới khác.
Khiến bà nhớ lại bản thân khi còn nhỏ.
Trong lòng khẽ động, mẹ Thẩm không kiềm được: “Tử Du.”
Cận Dư Sinh thoáng ngẩn người: “Dạ?”
“Nhà dì khi ăn không có nhiều quy tắc đâu.” Mẹ Thẩm lựa lời, “Con thoải mái một chút.”
Cận Dư Sinh mở miệng, nửa ngày sau, mới nghẹn ra một câu: “...Con cảm ơn dì.”
“Hồi còn nhỏ, dì với ba và cô con quan hệ rất tốt.” Mẹ Thẩm muốn kéo gần khoảng cách với cậu, chọn nói chuyện nhà cậu, “Chỉ là sau này dì theo lão Thẩm ra nước ngoài... cho là không về nước nữa, hồi đó giao thông chưa phát triển, cho nên mới đành cắt liên lạc với mọi người.”
Ngừng một lát, nghĩ đến cố nhân đã âm dương cách biệt, bà lại có chút thổn thức: “Không ngờ sau khi liên lạc lại, đã xảy ra chuyện lớn như vậy.”
“Nếu không phải thầy Châu gọi điện nhờ dì chăm sóc con, dì cũng không biết...”
Bà nghẹn ngào: “Con cũng đã lớn vậy rồi.”
Cận Dư Sinh không nói gì, trầm mặc hồi lâu.
Ánh đèn chiếu xuống, khuôn mặt cậu bị chia ra hai phần sáng tối.
Lúc lâu sau, cậu thấp giọng nói: “Cảm ơn dì.”
Mẹ Thẩm nhất thời không biết nói gì, nhìn thiếu niên thành thục ổn trọng, lại quay sang nhìn Thẩm Trĩ Tử đang ý chí sục sôi tranh bắp ngô cuối cùng với ba, trong lòng dâng lên một loại cảm thán riêng biệt.
... Qủa nhiên, loại trưởng thành nào cũng cần phải trả giá.
Nhưng bà cảm thấy, có thể là đứa trẻ cả đời trước mặt cha mẹ, vui vẻ mỗi ngày, như vậy rất tốt.
Đắn đo hồi lâu, bà không nhịn được, hỏi lại lần nữa: “Con thật sự không thử suy nghĩ một chút, tới nhà dì ở sao?”
Vấn đề này, mới đây, lúc cậu còn đang đứng ngoài của, Thẩm Trĩ Tử cũng hỏi qua.
Nhưng hiện giờ, câu trả lời của cậu vẫn giống khi nãy——
“Thôi ạ.”
Lạnh lùng mà xa cách, giữ một khoảng cách vi diệu.
“Cảm ơn ý tốt của dì.” Cận Dư Sinh thoáng trầm ngâm, “Nhưng con đã thuê được phòng bên ngoài rồi, cũng đã kí hợp đồng, thuê đến khi học xong cấp ba.”
Mẹ Thẩm hơi tiếc nuối.
Ban đầu khi nhận được điện thoại của Châu Hữu Hằng, bà còn có chút kinh ngạc. Sau đó nghĩ lại, cảm thấy ông tìm đúng người rồi. Nhiều thêm một người không nhiều, bớt đi một người không ít, trong nhà có thêm một cậu học sinh chuẩn bị thi đại học có thành tích tốt thế này, đối với bà cũng không phải chuyện xấu. Huống hồ lui một bước mà nói, bà với Cận gia cũng có giao tình, sao có chuyện bỏ mặc không lo.
Không nghĩ tới, người ta lại không đồng ý.
Mẹ Thẩm không cưỡng cầu nữa, mỉm cười, nói sang chuyện khác: “Ngồi lâu vậy rồi, dì vẫn chưa hỏi, Tử Du học trường nào thế?”
Cận Dư Sinh hơi do dự: “Trung học phụ thuộc Minh Lý.”
“Cùng trường với Trĩ Tử?” Mẹ Thẩm bất ngờ, “Mẹ nghe nói ở trường nhân duyên của Trĩ Tử khá tốt, vậy chắc hai con đã quen nhau rồi nhỉ?”
“Không quen.” Thẩm Trĩ Tử đầu cũng không ngẩng, giọng điệu kiêu ngạo mà quả quyết, “Nhân duyên của con đúng là rất tốt, nhưng con chưa từng gặp người này ở trường.”
“...”
Cận Dư Sinh ngẩng đầu.
Mắt cậu nhìn cô không chớp, ánh mắt lặng lẽ trở nên sâu xa.
“Nhưng lớp con có một bạn tên Cận Dư Sinh.” Cô nhẹ nhàng nói, “Rất giống cậu ấy.”
“...”
“Nhưng đẹp trai hơn cậu ấy nhiều.”
“...”
Cận Dư Sinh hơi nheo mắt, đầu lưỡi vô thức chạm hàm trên.
Thẩm Trĩ Tử thực sự thấy giận.
Bởi vì đến tận hôm nay cô mới biết, cô không hề biết tí ti gì về Cận Dư Sinh.
Uổng cô còn coi cậu là bạn, có gì ngon cũng nhớ đến cậu đầu tiên... Nhưng cậu từ chối tới nhà cô ở thì cũng thôi, hai người quen biết lâu như vậy, cái gì cậu cũng không nói cho cô, ngay cả tên cũng là tên giả.
...Ngay cả tên cũng cmn là, giả!
Cậu ta là gián điệp hả! Vì sao tên thật mà còn phải giấu giấu giếm giếm? Cũng đâu phải có người