Phừng một tiếng, trong đầu bùng lên một ngọn lửa.
Giống như không thể ngăn cản, muốn thiêu đốt tất cả lý trí của cậu đến không còn gì.
Cận Dư Sinh ánh mắt thâm trầm, gắt gao mím chặt môi.
Qua một lúc lâu.
“Cậu không muốn hả?” Đợi nửa ngày cũng không thấy cậu mở miệng, trên mặt Thẩm Trĩ Tử dâng lên sự thất vọng mắt thường có thể nhìn thấy, “Vậy thì thôi.”
Cô cúi đầu, giọng vừa nhỏ vừa bé: “Dù sao cậu cũng biết tớ mà, tớ là người rộng lượng, cho dù tức giận cũng sẽ không giận quá lâu, tìm một góc tự mình tiêu hóa li3m li3m vết thương, ngày hôm sau sẽ lại tung tăng chạy nhảy...”
“Cho dù buồn muốn chết, ngoài mặt tớ vẫn cố ra vẻ vui vẻ, bởi vì rất sợ cảm xúc này sẽ truyền sang cho người khác...”
“Haiz, cho nên tớ thường nghĩ, nếu mình có thể giống cậu thì tốt, mỗi khi không vui sẽ có người như tớ bên cạnh dỗ dành... Nhưng không có, mỗi lần thất vọng đau lòng, không có ai tới dỗ tớ hết.”
...
“Cho nên cậu vẫn rất hạnh phúc đó cậu biết không, đừng có lúc nào cũng lạnh tanh như vậy, tức giận có người tới dỗ dành đã là rất may mắn rồi, làm người phải biết đủ, dù sao tớ đây ngay cả một người dỗ dành cũng không có...”
...
Cô cúi đầu lải nhải, giọng nói mềm nhẹ lại như lưỡi dao sắc nhọn, mỗi một tiếng đều không sai không lệch cứa thẳng vào thần kinh Cận Dư Sinh.
Nguy cơ tràn ngập, cậu sắp đi tới bờ vực sụp đổ.
“Trĩ Tử.” Hầu kết lăn lên xuống, cậu lên tiếng ngắt lời cô.
Thanh âm trầm thấp, ẩn nhẫn mà thanh thoát.
Bóng đêm dày đặc, đã đi tới cuối hành lang hoa tử đằng, đầu kia của cổng bán nguyệt là một mặt hồ rộng lớn, ánh trăng sáng bạc đong đưa trên mặt nước, loang ra từng gợn ánh sáng.
Thiếu niên thân hình cao lớn, rũ mắt nhìn cô, cảm xúc trong đôi mắt giống như mực tàu không tan.
Vành tai Thẩm Trĩ Tử chợt nóng lên.
Cô vui mừng chớp chớp mắt, gần như sắp đình chỉ hô hấp.
Hồi lâu, cô nhỏ giọng nhắc: “Quãng ngừng này của cậu cũng lâu quá, sót mất hai từ... còn có ‘em(*)’ nữa.”
(*) Bản gốc là 妹妹 nên là hai từ.
Cận Dư Sinh lập tức trầm giọng: “Đừng có được voi đòi tiên.”
“...”
Cô được voi đòi tiên!
Thẩm Trĩ Tử nghẹn lòng muốn chết, không phục: “Kêu một tiếng ‘em’ thì làm sao! Cậu không có em gái sao!”
Cậu thật sự không có em gái, huống hồ...
Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm hàm trên: “Tôi cảm thấy, từ này có ý nghĩa khác.”
“... Cậu biết cũng nhiều phết đấy.”
Thẩm Trĩ Tử nghẹn họng.
Từ ngày đầu quen biết cậu ta tới nay, cô luôn nghĩ, được nghe thiếu niên cấm dục gọi một tiếng ‘em’, khẳng định vô cùng tình sắc.
Nhưng cậu ta thật sự phong kiến không chịu nổi.
Dựa theo tốc độ này, rốt cuộc đến khi nào cô mới chạm được vào tay cậu ấy đây...
Thẩm Trĩ Tử rất đắng lòng, nhưng lại chẳng dám giận dỗi.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, một khi cậu ta nghiêm túc lên, cô sẽ lập tức co rúm lại.
Không hề có chút phần thắng nào.
Thấy cô rầm rĩ như con chim cút nhỏ, Cận Dư Sinh thở dài, ngữ khí mềm xuống: “Vả lại, Thẩm Trĩ Tử.”
“...”
Thẩm Trĩ Tử bi thương tột độ.
Sao lại đeo thêm họ cô vào rồi!
“Không được cho con trai lạ vào nhà cậu ở.”
Cậu nghiêm túc, giọng nói nhàn nhạt tiêu tán trong gió đêm, “Rất không an toàn.”
***
Thẩm Trĩ Tử muốn nổi điên.
“Con trai lạ! Cậu ấy sao có thể là con trai lạ!
“Tớ lớn đầu bằng này, ngoại trừ ba với con chó trong nhà ra, người khác giới tớ thân nhất chính là cậu ấy có biết không!”
“Tớ còn hận không thể trói cậu ấy đem về nhà, biểu hiện không đủ rõ ràng sao? Còn muốn tớ thế nào? Như thế nào mới gọi là thân quen? Mọi người cùng đặt lên giá sắt mang đi nướng sao(*)?”
(*) Thân quen tiếng trung là 熟, từ này cũng chỉ đồ ăn được nấu chín, cho nên Trĩ Tử mới bảo xiên mọi người mang lên giá nướng lên cho chín 一> cho thân.
“Hơn nữa! Giọng điệu của cậu ta như vậy là gì!”
“Nói cứ như tớ d@m đãng lắm, ngày nào cũng mời con trai không quen không thân về nhà!”
...
Thịnh Nhiễm nằm bò ra bàn, vui mừng hết sức: “Tớ hiểu tớ hiểu, cậu tất nhiên sẽ không tùy tiện gọi người ta tới nhà ở.”
“Chính xác!”
“Dù sao máy giám sát ở khu nhà cậu còn biết tự động phân biệt nhan sắc, kẻ xấu xí ngay cả cửa nhà họ Thẩm còn chưa vào nổi, đã bị lôi xạ kích quang cắt thành từng mảnh nhỏ.”
“...”
Thẩm Trĩ Tử mặt không cảm xúc lấy cây kẹo que to đùng trong tay cô, đặt lên bàn, bình tĩnh đập nát: “Tình bạn của chúng ta cũng như nó, chia năm xẻ bảy không thể vãn hồi, cút đi.”
Thịnh Nhiễm cười rồ, tiện tay bóc lớp vỏ trong suốt, rút que ném đi, rồi chia kẹo cho cô ăn: “Nào, nếm thử quà noel ông anh họ thẳng nam của cậu tặng đi.”
Cây kẹo que còn to hơn mặt cô, nếu không phải Thẩm Trĩ Tử vừa đập nó thành mảnh nhỏ, có lẽ cô đành phải li3m suốt một năm.
“Cậu nói xem, trên này rốt cuộc có bao nhiêu màu?” Thịnh Nhiễm nhàn tản nhặt lên một miếng, “Sau khi ăn xong, có khi nào lưỡi tớ sẽ thành bảy sắc cầu vồng không?”
Trong đầu Thẩm Trĩ Tử lập tức hiện lên hình ảnh cái icon nôn cầu vồng.
Cô lặng lẽ đặt kẹo xuống: “Thôi, tớ đi lau cửa sổ đây.”
Trước khi nghỉ lễ Tết nguyên đán, phải quét dọn tất cả các phòng học tầng trên tầng dưới một lượt, hai người được phân vào một tổ, đi lau cửa kính.
Vòi nước ở đầu kia hành lang, Thẩm Trĩ Tử xách xô nhựa, vừa lấy nước vừa lải nhải: “Cậu nói, tớ có nên mua cho cậu ta cây kẹo như này không?”
“...Làm gì, để thể hiện trái tim thẳng nữ của cậu à.”
“Không phải. Tớ sẽ ẩn nấp chờ thời cơ, đợi đến khi lưỡi cậu ấy bị nhuộm thành cầu vồng thì chạy qua, ngẩng cao mặt mà nói với cậu ấy——” Thẩm Trĩ Tử li3m khóe môi, “Hahahaha cậu trúng kế rồi, đây là kỳ độc trong giang hồ! Nếu không ở bên tớ, trong vòng bảy ngày cậu nhất định sẽ chết! Mau tới cầu xin tớ! Rồi tớ sẽ cho cậu tới nhà tớ ở!”
“...” Thịnh Nhiễm run rẩy khóe miệng, “Cậu tưởng cậu ta cũng thiểu năng như cậu à.”
“Cái rắm.” Thẩm Trĩ Tử làm tư thế muốn đá cô, giây tiếp theo dư quang chợt lóe, trước mặt đột nhiên chìa ra nửa cánh tay.
Là một người phụ nữ, da dẻ trắng nõn, cổ tay đeo vòng ngọc, mười ngón tay thon dài nõn nà trơn nhẵn.
Cô thoáng sững người, ngẩng lên, trước mắt là một khuôn mặt xinh đẹp.
Bà bảo dưỡng rất khá, áo khoác gió dài tinh tế bắt mắt, cằm thon gọn, khóe mắt hơi hơi có độ cong.
Đáy mắt Thẩm Trĩ Tử rục rịch, cảm nhận được ngạo khí khó che đậy từ đuôi mày người phụ nữ này.
Ánh mắt chạm nhau, bà khẽ mỉm cười: “Chào cô bé, cô hỏi một chút, lớp 1 năm ba ở hướng nào vậy?”
Lớp 1 năm ba, chính là lớp cô.
Thịnh Nhiễm tiện tay chỉ: “Đi đến đầu hành lang là tới ạ.”
“Cảm ơn hai cháu.” Người phụ nữ nhẹ gật đầu, đeo giày cao gót cất bước, không nhanh không chậm rời đi.
Thẩm Trĩ Tử nhìn theo bóng lưng bà, hơi xuất thần.
Thịnh Nhiễm leo lên cầu thang hai bước, thấy cô vẫn chưa lên, bèn quay lại hỏi: “Sao thế?”
“Không, tớ cảm thấy...” Thẩm Trĩ Tử nhíu mày, khó nói nên lời, “Người phụ nữ vừa nãy, trông hơi quen mắt.”
“Ai đẹp cậu cũng thấy quen mắt.”
“Cái rắm.” Nhớ tới nhớ lui vẫn nhớ không ra. Thẩm Trĩ Tử từ bỏ, vừa đi vừa lầm bầm, “Nhưng không biết vì sao, tớ cứ có cảm giác, ban nãy mình không nên chỉ đường.”
Nên gọi bảo vệ đuổi bà ta đi.
Nhưng rõ ràng cô chưa từng gặp người này.
Nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân, cô chỉ đành lần nữa đau buồn mà quy kết thứ trực giác mơ hồ này thành tình yêu: “Haiz, đều