Máu toàn thân Thẩm Trĩ Tử tưởng chừng như đông cứng.
Thấy cô ngừng bước, Tề Việt thấp giọng bổ sung: “Tớ không nói cho người khác.”
Ngày đó ánh đèn trong KTV rất tối, cậu ta bị Cận Dư Sinh ấn vào góc, huyệt thái dương lạnh toát, lời uy hiếp văng vẳng bên tai.
Thẩm Trĩ Tử không nhúc nhích.
“Tớ là muốn nói cho cậu biết,” Thấy cô không nói gì, Tề Việt hơi gấp gáp, “Cận Dư Sinh không như vẻ bề ngoài cậu nhìn thấy đâu, cậu ta rất nguy hiểm, cậu không nên dính vào chuyện của cậu ta, phải cách xa cậu ta, càng xa càng tốt!”
Thẩm Trĩ Tử nắm chặt balo, mồ hôi lạnh không tiếng động chảy dọc theo cổ xuống.
Cô không mấy quan tâm những lời phía sau của Tề Việt, cô đang nghiêm túc nhớ lại.
Tàng trữ súng ống, hậu quả là gì?
——Bỏ tù ba năm, nặng nhất là giam vô thời hạn.
Sao có thể như vậy...
Khó khăn lắm cô mới nghĩ là đã giải quyết xong xuôi hết mọi vấn đề rồi.
Kết quả lại trồi lên một cái nan đề.
Cô cắn môi, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Cô phải đi tìm Cận Dư Sinh, ngay bây giờ.
Thấy cô lại nhấc chân định đi, Tề Việt gần như tuyệt vọng: “Cậu có biết, cha mẹ cậu ta chết thế nào không?”
Cô không ngừng bước.
“Vụ án kia đến giờ vẫn chưa tra được rõ ràng triệt để, mấy ngày trước tớ mới nghe ba nói, bọn họ vốn cho là buôn bán xảy ra tranh chấp dẫn tới đả thương người, nhưng sau khi kẻ tình nghi lọt lưới mới biết, ngày đó ba mẹ cậu ta căn bản không có đi bàn chuyện giao dịch!” Giọng Tề Việt gấp gáp, “Cậu làm sao biết về cái chết của cha mẹ cậu ta, có phải có liên quan tới cậu ta không? Tớ nghe nói, quan hệ của cậu ta với người nhà vốn dĩ đã...”
“Lợi dụng chức quyền xem lén hồ sơ vụ án của người ta là cậu sai! Cậu dựa vào đâu mà đi nói cậu ấy?” Lửa giận của Thẩm Trĩ Tử bốc lên, đầu óc lại rất tỉnh táo, “Hơn nữa cậu căn bản không hề có chứng cứ!”
“Nhưng súng là thật! Cậu nói cho tớ, học sinh cấp ba gì mà lại mang súng trên người!”
Lời nói vừa dứt, hai người song song rơi vào trầm mặc, nhưng lại cứng đầu không chịu nhận thua, bầu không khí căng chặt như một giây trước khi giọt nước rơi xuống.
Lồ ng ngực Thẩm Trĩ Tử phập phồng, hít thở từng ngụm lớn.
Trong sự im lặng tựa như chết chóc, giây tiếp theo, cửa đột ngột truyền tới tiếng vang.
Giống như có người không cẩn thận đụng phải cột chữa cháy, nắp rơi bộp một tiếng xuống đất, vang lên rõ ràng trên hành lang yên tĩnh.
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt, đồng tử co lại, vội vã quay người đuổi theo.
Hứa Thời Huyên sắc mặt vội vàng chạy được vài bước mới ý thức được, mình không cần phải chạy.
Cô ta dừng lại.
Ánh sáng di động trên hành lang, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trên đường đến trường, Hứa Thời Huyên luôn tự tẩy não chính mình. Hết lần này tới lần khác nói với bản thân, lúc nói chuyện với Thẩm Trĩ Tử nhất định phải cố gắng nhẫn nhịn, tận lực thả lỏng thái độ.
Nhưng khi ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt cô, một câu Hứa Thời Huyên cũng không thốt ra khỏi miệng được.
Ánh mặt trời giùng giằng, Thẩm Trĩ Tử vẫn đang mặc bộ đầm dạ hội chưa thay ra, xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt trắng sáng, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đen lạnh lùng, lạnh của đen, trắng của tĩnh, bình tĩnh tới mức gần như lạnh nhạt.
Giống như rất nhiều rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên cô gặp Thẩm Trĩ Tử.
Trong sáng, rạng rỡ, cao cao tại thượng.
Tựa như sống ở một thế giới khác.
Hứa Thời Huyên chợt cảm thấy vô lực.
“Tôi đã nghe hết rồi.” Cô chống cự, cuối cùng quyết định thay đổi cách nói, “Chúng ta có thể thương lượng, cậu nghĩ cách đưa Hứa Quang ra, tôi giúp cậu giấu chuyện khẩu súng của Cận Dư Sinh.”
Thực chất là một sự uy hiếp uyển chuyển.
Thẩm Trĩ Tử hơi rũ mắt, không tiếp lời.
Chuyện Hứa Quang là nặng hay nhẹ do ba Tề xử lý. Cô chẳng có tài cán gì, không tính can dự vào, nhưng đầu óc Hứa Thời Huyên không tỉnh táo, thế nhưng lại lôi Cận Dư Sinh vào.
Tình huống hiện giờ là gì? Hai người cầm cán lẫn nhau, nín thở án binh bất động, xem xem ai không chịu nổi trước.
Nhưng vấn đề là...
“Tề Việt nói chưa chắc đã là thật.”
Thẩm Trĩ Tử nhịn không được, hữu nghị nhắc nhở.
Hứa Thời Huyên hơi ngẩn ra, đột nhiên phản ứng lại.
Vấn đề không chỉ ở chỗ, Tề Việt nói không có chứng cớ. Hơn thế nữa, nếu cô đi tố giác Cận Dư Sinh, chuyện này sẽ trở thành quyết định không thể quay đầu.
Thẩm Trĩ Tử cũng có thể sẽ bị chọc giận.
Hứa Thời Huyên cắn răng: “Bằng không, cậu còn muốn thế nào?”
Còn muốn thế nào?
Thẩm Trĩ Tử ngay từ đầu đã chẳng muốn thế nào cả.
Thi đại học gần kề, cô căn bản không có tâm tư đi lo chuyện của người khác, vốn cho rằng chuyện ở KTV đã kết thúc trong kì nghỉ đông, thế nhưng vẫn cứ có người dây dưa không dứt.
Cô không hiểu lắm, bao nhiêu lâu vậy rồi, Hứa Thời Huyên làm gì mà dư dứ cắn chặt cô không tha.
Dời tầm mắt, Thẩm Trĩ Tử nhìn ánh tà dương thiêu đốt ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên cảm giác mệt mỏi nặng nề.
Qua một lúc lâu.
“Tôi chỉ nghĩ, thích cậu ấy mà không chịu tin cậu ấy, xảy ra chuyện là lập tức chớp cơ hội chuẩn bị vứt bỏ cậu ấy...”
Cô gằn từng chữ một, rõ ràng rành rọt, “Thật rác rưởi.”
Cô gãi đầu, dáng vẻ có chút bực bội.
Cô cụp hàng lông mi, trầm mặc rất lâu.
Phát ra một tiếng thở dài nhẹ như lông tơ.
“Cậu ấy... sao lúc nào cũng gặp phải mấy loại người này chứ.”
Chính cô cũng vậy.
Lấy đủ loại danh nghĩa, không dung từ, thương tổn cậu ấy.
***
Lần lượt đuổi Tề Việt cùng Hứa Thời Huyên đi, Thẩm Trĩ Tử cầm điện thoại, mới phát hiện có một tin nhắn bị cô bỏ qua.
[Có chuyện gấp, đừng đợi, tôi sẽ về trước giờ cơm tối.]
Người gửi Cận Dư Sinh, thời gian là hai tiếng rưỡi trước.
Cô ngẩn người, trong lòng dường như có chút mừng rỡ, nhưng lại nhận ra là vui không nổi.
Ngồi ngây người một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được, ấn gọi đi.
Chuông báo vang lên vài giây, rất nhanh cậu đã nhận: “Xin chào?”
Giọng nói thiếu niên trầm thấp trong trẻo, Thẩm Trĩ Tử hơi do dự, hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Tôi...” Cận Dư Sinh thầm ước chừng vị trí, nói ra một nơi cách cục cảnh sát tương đối gần, “Tôi ở bờ sông.”
Giọng Thẩm Trĩ Tử hơi rầu rĩ: “Tớ tới tìm cậu được không?”
“Cậu chưa về nhà?” Cận Dư Sinh ngạc nhiên.
“Ừ, tớ kêu ba mẹ về trước rồi.”
Cận Dư Sinh trầm mặc thoáng chốc, “Cậu ở trường đợi, tôi qua tìm cậu.”
Cô lừa cậu: “Nhưng tớ đã ra tới trạm bus rồi, sắp lên xe.”
“Vậy ngồi ở trạm bus đợi, tôi tới tìm cậu.”
“...”
Thẩm Trĩ Tử rũ mắt, có chút ủ rũ: “Cậu đang giận à? Vì sao? Vì tớ muốn làm phi công?”
Cách điện thoại, Cận Dư Sinh không thấy được vẻ mặt cô.
Nhưng giọng điệu này khiến cậu thấy bối rối: “Không.”
Cậu giận không được bao lâu, nhưng cũng phải đấu tranh với bản thân rất lâu.
“Vậy vì sao cậu không cho tớ tới tìm cậu.”
Cận Dư Sinh ngập ngừng, đầu lưỡi chạm hàm trên:”Xảy ra chuyện gì?”
Ngay vừa rồi nhận điện thoại, cậu đã nhận ra cảm xúc cô có chỗ bất thường.
Nhưng cậu thật sự không muốn hỏi qua điện thoại.
Vì cách lớp sóng điện từ, cậu cái gì cũng không làm được.
Cậu muốn ở bên cạnh cô, xoa đầu cô, hoặc vuốt v e bàn tay cô.
“Ban nãy tớ gặp Tề Việt.” Thẩm Trĩ Tử li3m môi, cố gắng nói giảm nói tránh để giảm bớt cảm giác khó chịu của Cận Dư Sinh, “Cậu ấy nói xin lỗi tớ, rất thành khẩn, cho nên tớ chấp nhận rồi. Nhưng cậu ta còn nói chút chuyện khác... nói cậu rất hung dữ.”
Giọng Cận Dư Sinh bình thản: “Tôi rất hung dữ.”
Cậu gần như đã phát điên.
Ngày đó cậu vốn dựa vào chút lý trí lung lay sắp đổ của mình, đè nén lại cảm xúc của bản thân.
“Cận Dư Sinh.” Cô đột nhiên nói.
“Ừ.”
“Hôm nay tớ cũng rất thích cậu.”
“...”
Cận Dư Sinh sửng sốt, dở khóc dở cười.
Đang định đáp lại ‘tớ cũng thế’, lại nghe cô dè dặt cẩn thận nói: “Cho nên cậu có thể nói thật lòng không, coi như nể tình tớ thích cậu như vậy.”
“...”
Cận Dư Sinh đỡ trán, gấp rút đảo ngược trí nhớ, tìm lại chủ đề ban đầu.
Lần này cậu rất thành thật: “Tôi ở cục cảnh sát.”
“Ừ.”
“Vẫn là vì vụ án trước kia, tình huống cụ thể phức tạp hơn tưởng tượng một chút.” Cậu cố gắng giải thích tỉ mỉ, “Tớ vẫn luôn cho rằng cha mẹ xảy ra chuyện khi đang làm giao dịch... nhưng hình như không phải, theo lời khai của kẻ tình nghi, ngày đó bọn họ không làm giao dịch, ngược lại hình như là... đang đàm phán.”
Lời kể của hắn và Tề Việt về cơ bản là giống nhau, Thẩm Trĩ Tử suýt thì buột miệng, “Vậy súng đâu.”
Lời nói đến bên miệng, khó khăn lắm mới ngừng được.
Cô cúi đầu, thoáng ngập ngừng, cắn răng nói: “Hôm hội thao, chúng ta xin nghỉ, lén tới Lâm Thành chơi đi.”
“...” Sao chủ đề lại nhảy vọt cả quãng như vậy.
Cận Dư Sinh không hiểu lắm: “Bất ngờ vậy sao?”
“Quê hương là nền tảng của mỗi người.” Thẩm Trĩ Tử túm tóc, bịa bậy bịa bạ, “Tớ thấy, muốn cậu thay đổi tâm tính trong một sớm một chiều, thật sự quá khó. Nhưng nếu trở về quê một chuyến, nói không chừng có thể phát sinh thay đổi cơ bản.”
Cận