Sáng sớm tại Lâm thị, vì là chủ nhật nên một số bộ phận nhỏ không có nhân viên đi làm, còn về những khu đặc biệt và quan trọng thì dường như họ không có ngày nào được nghỉ, trừ khi là nghỉ phép.
"Nhanh lên, nhanh lên..!, chủ tịch Lâm trở về rồi, mau mau!"
"Chủ tịch Lâm trở về? không xong rồi, không xong rồi...!"
"Mau xuống sảnh chào đón chủ tịch, mau lên!"
Nhận được tin chủ tịch Lâm lạnh lùng của bọn họ đang trên đường đến, ai nấy đều nhốn nháo, lo lắng đến đổ cả mồ hôi hột.
Sở dĩ họ căng thẳng như vậy không phải vì họ đã từng tiếp xúc với anh, mà là được nghe từ chính miệng giám đốc Hàn của bọn họ nói, chủ tịch rất "lạnh" và đáng sợ.
Tất cả nhân viên hôm nay có mặt đều đã tập trung đầy đủ ở sảnh, có cả giám đốc chi nhánh Hàn An Kì.
Không lâu sau, chiếc Mercedes-Benz đã xuất hiện tại đó.
Theo sau là ba chiếc xe bảy chỗ màu đen, cực kì sang trọng và cầu kì.
Từ bên trong xe, vị chủ tịch lạnh lùng thu hút bao nhiêu là ánh nhìn của mọi người đang từ từ thả chân bước xuống.
Bộ tây trang màu xám vừa vặn, tinh tế.
Mái tóc mềm mại, bóng mượt được vuốt cao gọn gàng, xương hàm quyến rũ, đôi môi mỏng màu đỏ nhàn nhạt quá đỗi đẹp đẽ, đeo thêm chiếc kính râm khiến con dân nhìn vào phải há hốc miệng cảm thán: thật sự quá đẹp, không khác gì một chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Tay phải nhẹ nhàng đưa vào túi quần, tay trái đeo thêm chiếc đồng hồ được làm bằng vàng có giá lên đến vài chục triệu nhân dân tệ, tính riêng cái body vai rộng eo thon đó thôi cũng đủ khiến cho đám nhân viên nữ đang đứng tụ ở sảnh nhìn vào mà không muốn chớp mắt.
Lâm Gia Kiệt đúng là "thiên thần" do ông trời ban xuống mà, quá hoàn hảo.
Quay quanh anh còn có rất nhiều vệ sĩ, đúng là một nhân vật không tầm thường.
"Chủ tịch!!!"
Tiếng đoàn thể nhân viên vang khắp cả sảnh lớn, Lâm Gia Kiệt từng bước uy lãnh đi về hướng Hàn An Kì đang đứng, gần lối vào thang máy.
"Chủ tịch!"
Giám đốc Hàn nhìn thấy anh bước về phía mình liền gấp gáp cuối chào thêm lần nữa.
Lâm Gia Kiệt không nói gì mà bước thẳng vào thang máy đã được Alan mở sẵn.
Theo sau anh là thư ký Alan, Hàn An Kì và hai người vệ sĩ thân cận.
Họ đứng ở phía sau lén lút nhìn sắc mặt của anh mà không dám thở mạnh.
Dù đã quá quen với khí thế bức người này của chủ tịch, nhưng Alan và Hàn An Kì vẫn không thoát khỏi được sự căng thẳng.
Ting!
Thang máy dừng lại ở tầng 56, tầng cao nhất của toà nhà