Cùng lúc đó ở biệt thự Diệp gia, buổi sáng Diệp Ngọc Y thức dậy thì cũng gần tám giờ, do tối hôm qua cứ trằn trọc, khó ngủ nên đến gần hai giờ sáng cô mới chợp mắt được.
Đánh răng rửa mặt xong, xuống nhà thì chỉ thấy có mỗi chị làm vườn được ba mẹ cô thuê theo giờ.
Hỏi ra thì biết từ sớm họ đã đến nhà cậu mợ hai cô rồi, dường như tối hôm nay là tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Vĩ Thành.
Thường ngày, nếu không phải trầm mình ở công ty thì Ngọc Y cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, hiếm lắm mới cùng Mộc Cẩm Dương đi bar hay shopping giải sầu.
Cô cũng không phải dạng người thích ăn chơi, đến đó cũng chỉ để nếm trải qua mùi vị cuộc đời mà thôi.
Thông thả từng bước chậm rãi đi ra sau vườn, nơi có cả mảnh đất rộng được ba mẹ cô đặt cách riêng dùng để trồng hoa hướng dương, trang trí thêm con đường nhỏ được trải dài ở giữa rừng hoa thơ mộng đó.
Để có được mảnh vườn đầy ấp sự đẹp đẽ này, ông Diệp đã lên kế hoạch rất kĩ càng, vì ông biết Diệp Ngọc Y cô đặc biệt thích hoa hướng dương nên đã tự tay trồng, muốn tạo ra một không gian thoải mái dành riêng cho cô con gái rượu mỗi khi trở về nhà.
Đang hoà mình vào sắc vàng tươi tắn của những bông hoa to lớn, bỗng điện thoại trên tay cô rung lên.
"Alo! mẹ..."
"..."
"Nếu mẹ đã muốn vậy...con sẽ mời! với tư cách là một người bạn thân thiết"
"..."
"Được, một lát con sẽ lái xe đến"
Trả lời điện thoại của bà Diệp xong, Diệp Ngọc Y khẽ thở dài, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định.
Thiết nghĩ ba mẹ cô đã thật sự xem Đỗ Nam là người một nhà luôn rồi, ngoài gia đình cô hay riêng ở dòng họ, mỗi khi có tổ chức tiệc tùng họ đều muốn anh cùng tham gia.
Đã hơn sáu năm, mọi thứ vẫn tiếp diễn.
Cô mở điện thoại lên gọi cho Đỗ Nam nói vài lời giã lã, rồi trở lại phòng tắm rửa thay quần áo, định là sẽ đến nhà cậu mợ hai.
____
Cuộc họp kết thúc, không khí ảm đạm được giải tỏa.
Sau khi Lâm Gia Kiệt cùng Alan bước ra ngoài, những "tượng đá" còn ở bên trong như được giải lời nguyền, ngả người dựa vào ghế, không hẹn mà cùng nhau thở dài ngao ngán.
Khi trở lên lại tầng 56, bước vào phòng thì biết Lý Thúy Anh đã rời đi rồi.
Lâm Gia Kiệt đi đến chỗ bàn làm việc ngồi xuống, dứt khoát cầm điện thoại lên bấm gọi cho ai đó.
"Đến chưa?"
"..."
"Ừm!..ở đó đợi anh"
Nói rồi, anh thả lỏng người dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt âu yếm xen chút buồn bã nhìn vào khung hình được làm bằng gỗ đặt cạnh chiếc điện thoại bàn.
Vừa vặn chất chứa một chân dung đẹp đẽ