Chính lúc Trần Minh Anh xông gần đến trước mặt Nghệ Trân, Diệp Ngọc Y đã nhanh hơn bước đến chộp lấy vai cô ta kéo lại, dồn sức vào bàn tay tát một cái thật mạnh, khiến cô ta loạng choạng ngã xuống, bị đánh bất ngờ làm ả bàng hoàng vẫn chưa định hình được tinh thần, đưa đôi mắt xẹt lên tia lửa ngước nhìn cô.
Nhờ màn đáp trả thích đáng đó mà đám nhân viên đứng bên ngoài được một lần mở mang tầm mắt, ai cũng mồm a mắt chữ o, ngoài sự lạnh lùng ra thì đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến chủ tịch của mình tức giận đến như vậy, quả là hiếm có.
Người phụ nữ đi cùng thấy vậy cũng nhào đến định đánh trả thay cho con gái mình nhưng bảo vệ đã kịp thời kìm giữ bà ta lại, dù cho có bị chế ngự thì hai tay bà ta vẫn vùng vẫy miệng thì gào to.
"Con nhỏ thối tha, sao mày dám đánh con gái tao hả? Mày chờ đi...mày chờ cái khối tài sản của mày sẽ sụp đổ đi, mày sẽ trở thành con ăn mày ăn uống dơ bẩn, nơi mày ở sẽ là những khu ổ chuột ngoài kia kìa hahaha....!"
Bà ta cười lên như một kẻ bệnh ho.ạn, cố dùng sức thoát khỏi hai người bảo vệ nhưng chẳng thành.
Ngược lại với vẻ điên cuồng đó, Diệp Ngọc Y vẫn thông thả xoa xoa lại lòng bàn tay vì đánh cô ta mà dần đỏ lên, từng bước chậm rãi tiến đến gần Trần Minh Anh đang nửa nằm nửa ngồi dưới nền gạch.
Cô khuỵ hờ một chân xuống trước mặt cô ta, tạo nên vẻ bí ẩn đến khiếp sợ.
"Trông gương mặt của cô cũng rất ưa nhìn...nếu mà có đầu óc một chút thì tôi nghĩ...cô sẽ không phải gặp tình cảnh xấu hổ này rồi.
Cái tát vừa nãy tôi dùng để lấy lại những thiệt thòi về phẩm chất mà cô đã gây ra cho tôi.
Thật tiếc vì chuyện này sẽ không bao giờ được tiếp diễn nữa, bởi vì cô sẽ được người của tôi đích thân đưa đến một nơi mà có lẽ đến cuối đời cô cũng không thể thoát ra được..!"
Ánh mắt tà mị của Diệp Ngọc Y nhìn sâu vào mắt cô ta, không mặn không nhạt nhưng đầy sát khí nói tiếp.
"Cô nói tôi là tiểu tam? Hơ nực cười!"_khoé môi cô cong lên một đường cong hoàn hảo.
"Để tôi cho cô thấy ngay tại đây ai mới là tiểu tam nhé?"
Diệp Ngọc Y xoè bàn tay của mình về hướng của Lâm Vy Lam và Mộc Cẩm Dương, chiếc gương nhỏ của tiếp tân lập tức nằm trong lòng bàn tay cô.
"Đây...cô nhìn cho thật kĩ nhé! Có nhìn rõ không? Đây mới tiểu tam đấy, sao cô không biết phân biệt mà lại đến tìm tôi chứ, cô thật là ngốc nghếch quá đấy..!"
Hình ảnh phản chiếu trong mặt gương kia chính là chân dung của cô ta, Diệp Ngọc Y đưa một tay ra sau giữ chặt lấy gáy ả, tay còn lại cố tình điều chỉnh hướng gương để nó in sâu vào một gương mặt hoảng sợ đến buồn cười đó.
"Buông...buông ra!"_cô ta dùng tay của mình đẩy Diệp Ngọc Y ngã ra sau, chạy thục mạng đến nắm lấy tay mẹ mình nhằm thoát khỏi nơi này, nhưng đã có ai vào nhầm hang cọp mà lại được cọp thả đi như thế đâu?
"Cô Trần, cô đã bị bắt vì tội cố ý gây rối và xúc phạm đến người khác, tôi mong cô sẽ hợp tác để được hưởng sự khoan hồng từ pháp luật."
Lúc cô ta chạy ra cửa cũng là lúc cảnh sát ập vào, Trần Minh Anh vừa la hét vừa bị cồng tay dẫn đi, người phụ nữ kia liền lo sợ chạy ngược trở vào quỳ dưới chân của Diệp Ngọc Y mà van xin.
"Diệp Tổng! Diệp Tổng, xin cô niệm tình tha cho con bé, nó chỉ nhất thời ngu dại, bị tình yêu che mờ lý trí...Diệp Tổng, tôi xin cô, tôi xin cô mà.!"
Hành động của bà ta làm ai cũng phải lắc đầu chán ngán, dám gạt bỏ tự tôn của mình mà quỳ dưới chân người khác, chấp nhận đánh đổi danh dự để bảo vệ cô con gái xem trời bằng vung của bà ta.
"Tôi không bảo họ bắt bà đi, là đã rất nhân từ với bà rồi, bà có biết vì sao mà tôi không làm như vậy không? Là vì tôi được mẹ tôi nuôi dạy rất tốt! Bây giờ có lẽ bà chẳng nên xin xỏ gì cho cô ta cả, mà nên trở về nhà chiêm nghiệm lại bản thân mình đi."
Diệp