Lâm Gia Kiệt có chút chần chừ đứng yên người như tượng, nhưng khi trong đầu liên tưởng đến hình ảnh cô và tên đàn ông khác đang bên nhau tình tứ sau lưng anh thì lại quyết một cước đạp cửa xông vào.
Ngay lập tức, đập vào mắt anh là một không gian được trang hoàng lãng mạn, thay vì những ánh đèn sáng chói, trong đó giờ đây chỉ toàn những bóng đèn nhỏ thay nhau lấp lánh, từ xa tháp nến lung linh trở thành trọng tâm của sự chú ý.
"Thế này là sao?"
Anh ngạc nhiên định xoay người lại hỏi Nam Cung Bạch, bỗng dưng hình ảnh trước mắt làm anh phải xao xuyến đến sững sờ cả người.
Diệp Ngọc Y rạng rỡ trong bộ váy xoè màu trắng tuyết tinh khôi, mái tóc được uốn xoăn lơi nhẹ nhàng, trên môi nở nụ cười ấm áp, với vóc dáng xinh đẹp đó cô từng bước dịu dàng tiến về phía anh.
Lâm Gia Kiệt vẫn đứng y như pho tượng, gương mặt nghệch ngạt đến buồn cười, anh đã bị chìm đắm vào trong nhan sắc mỹ miều của Diệp Ngọc Y từ bao giờ.
Đôi cửa vừa khép lại, tất cả ánh đèn trong phòng đều bị tắt hết chỉ còn duy nhất mỗi tháp nến đằng kia vẫn loe lói một màu vàng.
Bất ngờ một âm thanh du dương của tiếng đàn Violon được vang lên, xung quanh hiệu ứng tuyết rơi được thiết kế vô cùng công phu dần hiện ra, tạo nên một cảnh tượng khiến con người ta mê mẩn.
Diệp Ngọc Y nho nhã đưa bàn tay của mình đến trước mặt anh, bờ môi vẫn giữ nụ cười toả nắng ấy.
"Em có thể mời anh nhảy một bài không?"
Lời cô nói như rót mật vào tai, làm anh chỉ biết vô thức làm theo, từ đầu đến cuối ánh mắt anh chỉ chứa đựng mỗi mình cô.
"Em đẹp lắm!"_Lâm Gia Kiệt nhỏ nhẹ mà ma mị nói.
Tiếng đàn càng lúc càng rõ hơn, hai thân ảnh hoàn hảo đang hoà mình vào điệu nhảy lãng mạn.
Khung cảnh cứ như họ đang đứng giữa bầu trời đầy tuyết phũ, xung quanh bao bọc bởi một màu đỏ của tình yêu, pha một chút màu hồng của hương vị hạnh phúc.
Từng bước chân nhẹ nhàng chuyển động, tay anh thì đặt ở eo cô, còn tay cô thì vòng qua cổ của anh.
Dần dần hai đôi môi kéo gần lại khoảng cách mềm mại chạm vào nhau, sự kết hợp giữa hoàn cảnh và âm thanh dịu nhẹ vang vọng xung quanh đã đẩy cảm xúc mặn nồng càng lúc càng tăng, Lâm Gia Kiệt chỉ muốn day dứt với bờ môi mềm mượt đó của cô mãi, nhưng lại bị cô đánh nhẹ vào vai ngăn lại, ở phía sau còn nhiều điều cần được khám phá sao có thể.
"Lạnh không?"
Anh vội cởi chiếc áo vest bên ngoài ra khoác lên người cô, cho dù anh rất muốn ngắm cô trong chiếc váy xinh đẹp này lâu hơn nhưng thời tiết lúc này đang rất lạnh.
Cả hai cùng tiến về chiếc bàn trước mặt, ngồi vào hai chiếc ghế đặt đối diện nhau.
"Anh có bất ngờ không?"_cô yêu chiều nhìn anh.
"Là em sắp đặt?"
Lâm Gia Kiệt nheo mắt hỏi, tuy anh không đoán trước là cô nhưng trong lòng lại có chút không hài lòng.
Vốn dĩ những việc này phải để anh làm mới phải.
"Năm đó, giữa chúng ta không có kỉ niệm gì dành cho nhau cả! Em không cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gặp lại anh...nhưng bây giờ mọi thứ đã khác! Chúng ta có nhau, chúng ta nguyện trở thành chỗ tựa cho nhau! Em muốn bắt đầu từ khoảnh khắc này, giữa chúng ta sẽ tạo ra thật nhiều kỉ niệm thật đẹp, thật hạnh phúc! Để đến khi cuối đời, thứ chúng ta nhìn lại đều là những