Đi được hai ba ngày, ta phát hiện xe ngựa đã ra khỏi Ngụy Doanh. Từ xa, thấy tòa thành trì quen thuộc xa khỏi tầm mắt, ta vén mành, nhìn hồi lâu.
Năm đó ta sở dĩ sống sót, là nhờ tổ mẫu Lưu thái hậu. Phụ thân đã sớm có dự liệu, một ngày trước khi bị bắt, ông đưa ta vào cung, trên danh nghĩa làm bạn với thái hậu, lúc quan quân triều đình tới, thái hậu sai người khóa kín cửa cung, cách tường mắng người liên quan đến tiên đế như máu chó xối đầu.
Tiên đế là người hiếu tử, không bắt người nữa. Nhưng ông trời không tốt với ta, khi ta mười lăm tuổi, thái hậu qua đời.
Tiên đế tiếp tục trả thù.
Trước khi lưu thái hậu qua đời, đã dặn dò tiên đế gả ta cho một gia đình tốt, tiến đế đáp ứng, xác thực ta cũng gả cho một gia đình không tệ. Lai Dương Hàn thị, mặc dù cách xa Trường An, nhưng cũng coi như đại tộc nổi tiếng nơi này, gia chủ ở một quận dài.
Mỗi tội, phu quân ta, Hàn Nhiễm, là một kẻ ngốc.
Chàng vừa vụng về vừa ngu xuẩn, thích cười khúc khích. Người khác nói chuyện với chàng, phải nói mấy lần chàng mới biết có người nói chuyện cùng, hơn nữa tiếp nhận không hơn một câu. Hôn sự này là địch nhân cho, dĩ nhiên ta không vui lòng, nhưng ta cũng không chán ghét trượng phu thế này.
Chàng đối xử với ta không tệ, mỗi sáng ta tỉnh lại, chàng nhìn ta rồi cười khúc khích, thỉnh thoảng hàm hồ nói: “A Dung thật đẹp…” Nghĩ tới những thứ này, lòng ta than nhẹ.
Không biết chàng thế nào, sống với nhau mấy năm, nói không có tình cảm là gạt người, nhưng ở thời loạn lạc, không ai có lựa chọn, tựa như năm đó ta bị buộc rời đi Trường An, đến Lai Dương.
Nghe nói sau khi ta đến Ngụy Doanh, Ngụy Giác để Hàn Điềm tiếp tục ở lại Lai Dương làm thái thú.
Trong thành trì kia, chuyện thay đổi duy nhất chính là thứ tử Hàn gia mất thê tử.
Binh mã Ngụy Giác có danh tiếng rất vang dội, chính là không quấy nhiễu dân chúng.
Lộ trình mấy ngày kế tiếp, ta thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Trình Mậu dẫn dội ngũ ba trăm người, đi đường hay nghỉ đêm, hắn chưa bao giờ phiền nhiễu bất kỹ một gia đình nào, muốn no bụng thì dùng lương khô, nghỉ ngơi thì ngủ ngoài đồng, nhất quyết không để cho thủ hạ thả ngựa phá hoại đồng ruộng. So với giặc cỏ chặn người cướp của, binh mã Ngụy Giác quả thực lịch sự thanh tú hơn.
Dĩ nhiên, ở thời loạn lac này, không phải ngươi an phận là có thể bình an vô sự.
Rất nhanh đã đến ranh giới Ung Châu, một nhóm người lực lưỡng, cưỡi ngựa, đột nhiên từ hai bên sườn núi lao ra,chừng hai trăm người. Người cầm đầu hô to, “Để lại xe chở lương thực, ta sẽ tha chết cho các ngươi!”
Trình Mậu giận dữ, hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu, chúng quân sĩ lập tức vây quanh xe ngựa, bày trận hình.
Những người đó mặc dù khí thế mãnh liệt, nhưng thực ra là một đám ô hợp, binh khí đơn sơ, chỉ biết xông lên. Ta thấy Trình Mậu quát lên một tiếng lớn, từ trong trận lao ra, giơ tay chém xuống, tên cầm đầu đã bị hắn chém ngã ngựa.
Những người còn lại thấy tình hình không tốt, muốn tản đi, Trình Mậu lệnh bắn tên, nhất thời, tiếng kêu la thảm thiết nổi lên bốn phía, hắn lại lệnh quân sĩ truy kích, chưa đến nửa buổi, đã bắt được hơn trăm người.
“Ta ở dưới trướng Ngụy thừa tướng, Đại Chuyên Mạch Đình Hầu Trình Mậu!” Trình Mậu ra tay, lớn tiếng quát. Những lời kêu gọi đầu hàng phía sau ta không nghe rõ, vì lúc nghe được danh hiệu hắn, ta có chút giật mình.
Không được, ta nghĩ thầm, một kẻ cầm quân nho nhỏ cũng được phong làm Đình Hầu, Ngụy Giác quả nhiên có thể một tay che trời.
Trình Mậu còn đang kêu gọi đầu hàng, nói thiên tử đóng đô ở Ung Châu, muốn bọn họ quy thuận triều đình. Những tên giặc cỏ bị bắt, chỉ còn dư lại khí lực để vâng dạ nhận lời hoặc lớn tiếng cầu xin tha thứ. Trình Mậu thấy bọn chúng thuận theo, sai quân sĩ dùng dây thừng trói lại, áp giải đi theo.
“Mậu bất tài, làm phu nhân chấn kinh.” Sau khi xong chuyện, Trình Mậu xuống ngựa đến trước xe ta, hành lễ nói tạ lỗi.
Dù sao vừa ồn ào trước mặt, nói không sợ là giả, ta cách rèm, cố gắng bình tĩnh, nói: “Sao tướng quân lại tự trách? Nếu không có tướng quân, mạng ta xong rồi.”
Trình Mậu nói: “Phía trước có thôn làng, phu nhân nhẫn nại, không lâu nữa sẽ được nghỉ ngơi.”
Ta gật đầu: “Làm phiền tướng quân.”
Trình Mậu hành lễ rồi lui xuống, không bao lâu, xe ngựa chạy tiếp.
Tự nhiên nhiều ra hơn một trăm tù binh, đội ngũ di chuyển có chút khó khăn. Nhưng hiển nhiên Trình Mậu đã có kế hoạch, vì phía trước là vùng đất bằng phẳng, khả năng bọn họ bị đánh lén là không nhiều.
Đi không đến mười dặm, như Trình Mậu nói, quả nhiên có thôn làng. Trình Mậu lệnh quân sĩ giam giữ tốt tù binh, dặn dò đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi. Dừng lại không bao lâu, bọn họ phát hiện thôn làng bên kia rất nhiều người đi ra. Đang bước về nơi này.
Trình Mậu cả kinh, bận rộn ra lệnh quân sĩ đề phòng, lại phái người tiến lên tra hỏi.
Kết quả sợ bóng sợ gió, thôn dân nghe được đội ngũ bắt được giặc cỏ vùng phụ cận làm tù binh, muốn đi tới nói lời tạ ơn.
“Trường An hỗn loạn, vùng phụ cận rừng núi tụ tập nhiều cường đạo, cướp bóc người đi đường, quấy rầy thôn làng, thật không chịu nổi. Hôm nay tướng quân tiêu diệt ác tặc, dân chúng lấy làm may mắn.” Thôn lão thi lễ với Trình Mậu, cảm kích nói.
Trình Mậu đỡ thôn lão dậy, nói: “Chúng ta là quân đội dưới trướng Ngụy thừa tướng, hiện tại đang xây dựng kinh đô, ngai vàng an ổn, đương nghiên sẽ tiêu diệt giặc cướp tứ phương, bảo vệ dân chúng an khang.”
Lời này nói ra, thôn dân đều khen ngợi, lại lấy cơm ống ra khao tướng sĩ, Trình Mậu uyển chuyển từ chối.
Ta ngồi trên xe một lúc, đợi thôn dân tản đi, mới xuống xe,