…Có điều, khi cậu ta vừa đến gần cửa phòng tắm thì suýt chút nữa đụng phải ai đó!May mà cậu ta phản ứng kịp, vội vàng rẽ sang bên cạnh.Bạc Cảnh Xuyên khoác lên người một bộ vest đắt đỏ, thân hình anh cao gầy đứng thẳng ở cửa, khuôn mặt anh tuấn không mang chút biểu cảm, chỉ có đôi mắt ngọc bích đen nháy với vẻ thờ ơ, nhìn cậu ta không có lấy một sự ấm áp.Tuy là biểu cảm của anh lạnh lùng như vậy, nhưng trên người lại toát ra khí chất mạnh mẽ, mang sự lạnh lẽo của rừng sâu hun hút, hận không thể trực tiếp đem Du Tùng đông lại thành tảng băng nghệ thuật.“Thưa anh.”Du Tùng kiên trì gây sự chú ý với Bạc Cảnh Xuyên.Bạc Cảnh Xuyên lạnh lùng liếc cậu ta một cái, rồi dứt khoát nói:“Lát nữa cậu đến phòng làm việc của tôi”Du Tùng ngay lập tức đáp lại: “Vâng!”
Bạc Cảnh Xuyên nói xong liền bước chân rời đi, Du Tùng nhanh chóng tránh sang bên cạnh hai bước, mở ra vị trí lớn nhất cho Bạc Cảnh Xuyên.Nhưng ngay tại lúc đó “rầm rầm” âm thanh của một thứ gì đó đột nhiên vang lên.Bước chân của Bạc Cảnh Xuyên dừng lại.Ánh mắt hướng xuống nhìn thứ đồ dưới sàn đang ngáng chân mình, đôi mắt đen khẽ nheo lại.Đầu của Du Tùng đột nhiên sưng lên, huyệt thái dương dao động liên tục.Cậu ta âm thầm ước lượng trọng lượng của cái túi trong tay, thật sự là nhẹ hơn rất nhiều.Chiếc túi móc vào lỗ khóa ở trên khung cửa nên bị rách…“...”“...”“Làm sao thế, làm sao thế?”Nhân viên làm việc trên tầng cao vốn không nhiều, bởi vì đây là tầng mà Bạc Cảnh Xuyên làm việc, mà bầu không khí hôm nay lại rất kì dị nên so với thường ngày cũng yên tĩnh hơn mấy phần.
Âm thanh “leng keng keng” này vang lên, đối với hôm nay mà nói có thể sánh kịp với uy lực thuốc nổ của Mĩ.Mấy người đang định đi đến phòng vệ sinh nghe thấy tiếng động lập tức chạy qua đó, kết quả là họ nhìn thấy hai người Bạc Cảnh Xuyên và Du Hằng với thứ đồ thú vị đầy sự đồng tính trải ra trên đất.Biểu cảm trên mặt của một số người trong nháy mắt thay đổi một cách khó lường.Du Tùng phản ứng cũng rất nhanh, gần như cậu ta đồng thời cúi người nhặt đồ trên mặt đất.Song mấy người lãnh đạo cao cấp phẩm chất ngang nhau cũng đều giúp Du Tùng nhặt lên những túi đồ dưới đất.“...!...!Cảm ơn.”Du Tùng hận không thể khoan một cái lỗ để chui vào, lúc này, loại truyền thống đạo đức giúp đỡ người khác đáng ra là không nên phát huy chứ?
“Không...!...!không