Khi biết Thẩm Thiên Nhu bị Phồn Tinh bắt nạt ở trung tâm thương mại, Tô Hằng đã vội vã chạy tới ngay.Vội vàng lo lắng mở cửa xuống xe, lại thấy hai bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa.Là Phồn Tinh và Hứa Thanh Tri.Lúc này Hứa Thanh Tri đã xoay người rời đi.Mà hai người đàn ông khác đều đưa lưng về phía Tô Hằng, chỉ trông bóng dáng thì hoàn toàn không đoán được là ai cả.Sao Phồn Tinh lại thân mật với người đàn ông kia quá mức vậy?Sao cô ấy lại cho phép người đàn ông khác ôm mình?Hơn nữa, khi cô ấy xoay người nhìn Hứa Thanh Tri, rõ ràng đã thấy anh ta, nhưng ánh mắt cô ấy...Không hề thay đổi, lạnh lùng như nhìn người xa lạ.Ngay cả khi cô ấy đang trong lòng người đàn ông khác, vậy mà cô ấy đối diện với anh ta lại không áy náy và bối rối ư?
Trước đây cô ấy vô cùng để ý anh ta, lúc ở công ty cho dù chỉ là vô tình tiếp xúc tay hoặc chân với vài đồng nghiệp nam thôi, chỉ cần thấy anh ta là cô ấy lộ vẻ xin lỗi và bối rối, cũng sẽ vô thức cách xa người khác phái, sợ anh ta hiểu lầm.Sao lúc này cô ấy lại lạnh lùng như vậy, thậm chí ánh mắt cứ như lẽ ra phải vậy?Cho dù anh ta có lỗi với cô ấy, nhưng bọn họ mới vừa chính thức chia tay được bao lâu cơ chứ?Tô Hằng cau chặt mày, nhưng Thẩm Phồn Tinh lại không thèm nhìn lại anh ta lấy một lần, khom người lên xe.Đáy lòng Tô Hằng không hiểu sao lại sinh ra vài phần hốt hoảng, không kìm được bước lên hai bước."Anh họ!"Một tiếng khóc hô của Lâm Phỉ Phỉ ngăn lại bước chân của Tô Hằng.Ngay sau đó, một thân thể mềm mại mang theo mùi hương thơm ngát đâm thẳng vào lòng anh ta.
"Anh họ...!anh nhất định phải trả thù cho bọn em, hôm nay bọn em bị con khốn Thẩm Phồn Tinh bắt nạt rất thảm, anh nhìn trán Thiên Nhu xem, đều là con khốn kia ép Thiên Nhu dập đầu lạy cô ta ba cái đấy!"Lúc Bạc Cảnh Xuyên xoay người lên xe từ sườn khác thì khựng bước lại, ánh mắt u ám nheo nheo, liếc nhìn Du