Hứa Thanh Tri và Du Tùng đứng một bên không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.
Một người có vẻ xấu hổ, người còn lại trợn mắt hận không thể đâm chết người nào.
Thẩm Phồn Tinh lại nhăn mày, "Anh thích như thế à? Em cảm thấy Thẩm Thiên Nhu so với em càng! ""Loại phụ nữ này so với em càng hợp cặn bã hơn.
"Hứa Thanh Tri và Du Tùng lại liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời gật đầu.
Chủ tịch Bạc (Ông chủ) nói rất đúng.
Bạc Cảnh Xuyên nói xong thì cúi người kéo Thẩm Phồn Tinh vào lòng mình.
Giọng nói trầm trầm lại vang lên: "Đừng lúc nào cũng đem người kia đặt lên cân so sánh với em, rõ là sỉ nhục chính em, cũng là sỉ nhục anh.
""! ""! "Mọi người đều có thể nghe ra ẩn ý trong lời Bạc Cảnh Xuyên.
Một kẻ cặn bã, một kẻ là người phụ nữ của cặn bã.
Hoàn toàn không giống nhau, đương nhiên không thể đặt cùng một chỗ làm so sánh.
Nhưng mà! Hứa Thanh Tri liếc nhìn Du Tùng, dùng ánh mắt mãnh liệt thể hiện cảm nghĩ: Không ngờ ông chủ nhà các anh trông thì lịch sự quân tử, vậy mà hóa ra lại là một người đàn ông độc mồm!Du Tùng duy trì nụ cười xấu hổ mà không thất lễ, cậu ta cũng đang dần thích nghi đây! Thẩm Phồn Tinh bị lời của Bạc Cảnh Xuyên làm bật cười.
"Vẫn là nhờ có anh giúp em.
Thẻ là của anh, luật sư anh cũng bố trí cho em, cả giám đốc Tề, thậm chí chồng và "bạn gái" của điếm trưởng lúc cuối nữa, đều là công của anh hết.
"Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu cười khẽ với cô, "Nói như vậy, vậy em nên nghĩ kĩ xem nên thưởng anh thế nào chứ hả?""Làm cơm tối cho anh nhé!""Cơm tối là để bồi thường việc sáng nay em bỏ anh một mình, bây giờ đang nói phần thưởng cơ mà, không thể gộp chung vào được! "
"Vậy! "Thẩm Phồn Tinh có vẻ thừa nhận lời Bạc Cảnh Xuyên rồi, còn đứng tại chỗ chân thành suy nghĩ.
"Hai người đủ rồi đấy nhé! Có bản lĩnh đi vào trước mặt mấy cô ả trong kia mà tình tứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ bọn họ đi, làm gì cứ phải đứng