"Em có chịu thôi đi không?"Trịnh Phồn Tinh nhướn mày, tiếp theo là một giọng nữ quen thuộc."Em không thôi.
Cố Trạch Ngạn, anh không cảm thấy mình quá đáng à? Anh cố tình để Thẩm Thiên Nhu tạo couple với anh, cố tình giấu diếm mối quan hệ của chúng ta.
Anh nói là để nhanh nổi tiếng, em tin anh lần thứ nhất thứ hai, rồi lại tin lần thứ ba thứ tư, nhưng không phải lần nào cũng có thể tin anh! Hôm nay cô ta bị uất ức, anh không quan tâm chuyện gì đã vội vàng giúp cô ta trút giận? Còn kéo cả người vô tội vào...""Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, bọn anh là bạn học!" Cố Trạch Ngạn đã cố đè thấp giọng nhưng tiếng gầm lúc nãy cũng làm Thẩm Phồn Tinh sửng sốt."Anh đừng coi em là con ngốc!" Giọng nói của Bùi Dao Trì đột nhiên đanh lại: "Anh đừng tưởng em không biết chuyện lúc anh được xác nhận đóng vai nam thứ trong [ Độ Tiên] thì anh còn bỏ vốn thêm mười triệu để cho Thẩm Thiên Nhu vào đoàn phim luôn!"
"Em điều tra anh?""Hừ, anh vẫn còn nhớ mình có một bộ phim chuẩn bị bấm máy à? Đừng nói mười triệu, một triệu, mười vạn đối với chúng ta cũng là một con số không nhở.
Chúng ta chuẩn bị ròng rã suốt hai năm, bây giờ anh lại đột nhiên chi ra mười triệu để mua một vai diễn cho Thẩm Thiên Nhu!""Cố Trạch Ngạn, anh làm nhiều hơn nữa thì cũng có ích lợi gì? Cô ta chỉ lợi dụng anh thôi! Vị hôn phu của cô ta không có tiền sao? Là chủ tịch Tô Thị, chẳng lẽ Tô Hằng lại không bỏ ra được mười triệu à? Chỉ là bởi vì cô ta coi tiền như rác...""Im đi! Bùi Dao Trì, cô một vừa hai phải thôi! Nếu muốn ở bên cạnh tôi thì an phận một chút, còn nếu không chịu được nữa thì đi đi.
Cô suốt ngày bắt tôi phải làm cái nọ cái kia, nói thật tôi đã thấy phiền từ lâu rồi!"Cố Trạch Ngạn hét xong, sau đó là tiếng cửa xe đóng sầm lại, một chiếc ô tô đen lao ra ngoài.
Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng