"Tôi rất vừa ý cô.
"Bùi Dao Trì hơi bối rồi: "Cái gì?"Thẩm Phồn Tinh bước lên mấy bước lại gần cô ta, Bùi Dao Trì bị khí thế tỏa ra từ người cô làm chấn động!Càng đến gần càng nhận ra được sự lực uy hiếp, cô ta vô thức lùi về sau.
Nhưng Thẩm Phồn Tinh lại dừng bước, dựa theo ánh đèn nhìn cô, giọng nói trong trẻo từ từ vang lên.
"Làm nghệ sĩ dưới quyền tôi, thế nào?""Cái gì?"Lần này nghe thấy rất rõ ràng.
Nhưng Bùi Dao Trì lại không hiểu ý của Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh khẽ cười, từ trong túi lấy một tấm danh thiếp đưa cho Bùi Dao Trì.
Bùi Dao Trì vô thức nhận lấy.
"Đi theo tôi, tôi sẽ không để cô chỉ là một ngôi sao hạng ba.
"Bàn tay đang cầm danh thiếp của Bùi Dao Trì siết chặt lại, qua ánh đèn có thể nhìn rõ tên người trên danh thiếp.
"Tôi không có tiền thuê cô.
"
Thẩm Phồn Tinh nhếch môi, nhàn nhạn nói: "Không, là tôi kí hợp đồng với cô.
"Bùi Dao Trì nghe vậy, lập tức hiểu ra Thẩm Phồn Tinh muốn làm gì, cô ta không dám tin.
"Cô! "Thẩm Phồn Tinh gật đầu: "Nghĩ xong thì đến tìm tôi.
"Bùi Dao Trì cúi đầu nhìn lại tấm danh thiếp trong tay, lúc ngẩng lên đã thấy Thẩm Phồn Tinh xoay người rời đi, mà cách đó không xa, một chiếc Bentley đã đỗ ở đó từ bao giờ.
Cửa sổ xe đang mở, cô ta chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng người lái xe.
Sau đó Thẩm Phồn Tinh mở cửa, ngồi xuống vị trí bên cạnh, hoàn toàn che mất người này.
Sau đó, cửa sổ xe đóng lại, chiếc xe từ từ rời đi.
Nếu như không phải trong tay mình vẫn còn tấm danh thiếp đó, nếu không phải bản thân vẫn đang cô độc đứng ở đây, Bùi Dao Trì đã cho rằng chuyện bị Cố Trạch Ngạn bỏ rơi chỉ là một giấc mơ, chuyện gặp Thẩm Phồn Tinh cũng là một giấc mơ.
! Trên xe.
Bạc Cảnh Xuyên hỏi: "Em muốn kí hợp đồng với nghệ sĩ?""Vâng.
""Quyết định lúc nào?""Hôm nay.
"Bạc