Edit by Tiannn (wattpad WangTiannn)
- -
"Tống Thanh Sương, anh nói cái gì đó?" Lâm Phi Vũ cau mày nói.
Đáy lòng Tống Nhiên bồn chồn, anh đương nhiên hiểu ý câu nói kia của Tống Thanh Sương, "Thì ra là như vậy, vì anh ấy yêu thích" —— bởi vì Tống Tiểu Nhiên "thích" Tống Nhiên, cho nên thuận tiện "thích" đóa hoa hồng ấy nên mới để Lâm Phi Vũ xăm một đóa y hệt tại vị trí đồng dạng như kia —— liếm cẩu tìm thế thân.
Tuy Tống Thanh Sương chỉ là hiểu lầm, nhưng chuyện như vậy căn bản không có cách nào giải thích, hơn nữa thực sự rất mất thể diện, anh không muốn cõng cái nồi này được chứ?
Bất quá, Tống Thanh Sương cũng không phải là người nhiều lời, hẳn là cũng không muốn nói chuyện giữa anh trai nhà mình với liểm cẩu ra khắp nơi, tuy hai người đã ân đoạn nghĩa tuyệt nhưng người ngoài không rõ chuyện bí mật của gia tộc, thâm chí còn có người ca tụng nhau trên phố.
Tâm tình Tống Nhiên phức tạp, Tống Thanh Sương cũng không hề trả lời, Lâm Phi Vũ liền nhíu mày hỏi một câu: "Tống Thanh Sương, anh có ý gì?"
Trái tim Tống Nhiên treo trên cổ họng nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ có thể lo lắng đề phòng nhìn về phía Tống Thanh Sương.
Cũng may là Tống Thanh Sương không có ý trả lời Lâm Phi Vũ, mặt không thay đổi kéo khóe môi: "Không có ý gì, chỉ cảm thấy đóa hoa hồng kia rất đẹp."
Tống Thanh Sương sau khi nói xong, liền chậm rãi chuyển mắt nhìn Tống Nhiên, khó có thể nhẫn nại mà nắm chặt nắm đấm, miễn cưỡng khống chế kích động muốn xông lên ôm chặt đối phương.
Anh lấy chăn mỏng che nhưng vết tích ám muội trên cổ căn bản không che được, hơn nữa lúc hắn vừa đá tung cửa đã nhìn thấy, anh được Lâm Phi Vũ ôm vào lòng tùy ý hôn môi.
Những dấu tay, dấu hôn lộn xộn xanh tím thậm chí là vết cắn, vừa nhìn đã biết là được "yêu" không chút lưu tình.
Lâm Phi Vũ lừa anh, lừa anh cùng cậu ta làm chuyện đó...!chuyện mà hắn từng khổ sở tưởng tượng nhiều năm.
Đều tại hắn, tại hắn bị cú điện thoại kia lừa, cho rằng bọn họ đã sớm cùng nhau, hắn căn bản không nên tìm Ngô Minh Hạo làm những chuyện hư hỏng kia, nên trực tiếp đến đoạt anh lại, dù cho dùng một ít thủ đoạn hạ cấp đê tiện, dù cho anh không nguyện ý...!
Nhưng bây giờ đã muộn, bọn họ đã bên cạnh nhau.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tống Thanh Sương quặn đau, hối hận cùng đố kị tựa như răng nanh của rắn độc cắn xé địa phương non mềm nhất trên đầu quả tim của hắn.
Vị tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Tống thị liều mạng cắn chặt răng mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, tiếp tục suy nghĩ vừa nãy.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất có hai chuyện, việc đầu tiên là chia rẽ anh và Lâm Phi Vũ.
Trải qua những chuyện đời trước, hiện giờ anh sẽ không có hảo cảm gì với hắn, hơn nữa anh sống cùng Lâm Phi Vũ nhiều năm như vậy, Lâm Phi Vũ thoạt nhìn thập phần giảo hoạt, nếu như hắn nói ra chuyện cậu ta giả vờ bị hạ dược, cậu ta nhất định sẽ trăm phương nghìn kế ngụy biện, nói không chừng còn có thể lật ngược tình thế, anh hơn nửa sẽ tin tưởng cậu ta.
Hoàn hảo, mình đã nghĩ tới một cái biện pháp, một cái đủ khiến Lâm Phi Vũ đau đến không muốn sống biện pháp, một cái làm cho hắn so với mình đau hơn trăm lần, ngàn lần biện pháp.
Cũng may, hắn đã nghĩ ra một cách, một biện pháp đủ để lâm Phi Vũ đau đớn không muốn sống, một cách khiến cậu ta so với hắn còn đau hơn trăm ngàn lần.
Thân thể bây giờ của anh là Tống Tiểu Nhiên, Tống Tiểu Nhiên đã từng lưu luyến si mê anh nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện khó tưởng tượng như vậy, đến bây giờ, những chuyện này tự nhiên không còn ý nghĩa gì, vì linh hồn của Tống Tiểu Nhiên đã đổi thành anh, nhưng đứng ở góc độ không biết gì như Lâm Phi Vũ, chuyện này quá thú vị.
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Sương có loại khoái cảm tàn nhẫn, hắn âm lãnh nghĩ, chuyện này không thể do hắn vạch trần, tốt nhất nên để cho Lâm Phi Vũ chậm rãi phát hiện, tinh tế chứng thực, đến lúc đó...Lâm Phi Vũ sẽ nếm trải tư vị đau đến phát điên, cậu ta sẽ đau hơn hắn gấp vạn lần.
Cho dù cậu ta có giảo hoạt như thế nào, thông minh như thế nào, nhưng người càng thông minh càng tự phụ, lại càng dễ dàng ngu ngốc trong những chuyện bản thân quan tâm nhất, không phải sao?
Theo tính tình ích kỷ xảo quyệt của Lâm Phi Vũ, sau khi cậu ta phát hiện mình là "thế thân", nhất định sẽ thương tổn anh, lúc đó hắn sẽ thừa dịp chen vào, ngay lúc anh yếu ớt thương tâm nhất mà đứng ra bảo vệ anh, ôn nhu ôm anh, hôn anh, an ủi anh, khiến anh trong lúc mơ hồ mà hiểu rõ, năm đó hắn cũng không có ý hại chết anh, còn...!vẫn còn thích anh như vậy, muốn anh như thế.
Trong nháy mắt, Tống Thanh Sương đã đem toàn bộ kế hoạch lướt qua một lần, xác định không có vấn đề gì, mới thấp giọng nói: "Hôm nay là do tôi đường đột, tôi phải đi."
Tống Nhiên nghi ngờ nhìn Tống Thanh Sương, trong lòng không nhịn được có chút bồn chồn, căn cứ vào hiểu biết của anh với Tống Thanh Sương, gặp phải chuyện như vậy, bạch nhãn lang chắc chắn sẽ không dễ dàng làm hoà, lẽ nào nó đang mưu đồ chuyện khác?
Tống Nhiên do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tống tổng, chuyện ngày hôm nay, hi vọng cậu không cần để ở trong lòng."
Tống Thanh Sương nhìn anh một chốc, bỗng nhiên cười nhạt, nụ cười kia lại có mấy phần ôn nhu kỳ dị: "Ừm."
Lâm Phi Vũ lạnh lùng nói: "Tống Thanh Sương, anh cần phải đi, đừng quấy rầy tôi và ca ca."
Tống Thanh Sương hít một hơi thật sâu, cực kỳ âm lãnh nhìn Lâm Phi Vũ một cái, sau đó không nói gì nữa, nhẹ nhàng lau máu trên mặt, quay người rời đi.
Tống Nhiên nhíu mày nhìn cửa trống rỗng, luôn cảm thấy có cái gì không đúng.
Lâm Phi Vũ ôm anh từ phía sau, ôn nhu an ủi: "Ca ca, không có chuyện gì, đừng nghĩ nhiều như thế."
Tống Nhiên chỉ cảm thấy đau đầu, không nhịn được dùng sức xoa xoa mi tâm: "Em thì biết cái gì? Cậu ta là CEO tập đoàn Tống thị, Tống thị tập đoàn khống chế cổ phiếu Truyền Thông Vân Trung, vừa nãy cậu ta chỉ đẩy anh một chút em liền lỗ mãng đánh cậu ta, cậu ta có thể trực tiếp tuyết tàng em đấy!"
"Em biết anh ta quyền cao chức trọng, nhưng nếu như bởi vì như vậy, em không dám đứng ra bảo vệ anh thì em là loại người gì chứ?" Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng xoa cái trán sưng tấy của Tống Nhiên, ôn nhu nói, "Anh yên tâm, sau này em sẽ lợi hại hơn anh ta, em sẽ bảo vệ anh."
"Nói thì hay lắm." Tống Nhiên thở dài, nhưng lại không nghĩ ra cách gì.
Tình huống hỗn loạn như ma này, chỉ có thể đi một bước tính một bước, ngoại trừ hai người phiền toái Lâm Phi Vũ cùng Tống Thanh Sương ra, còn có các bí mật của Tống thị, chân tướng vụ án giết người cướp của năm đó, bộ mặt thật của vợ chồng Tống Cương Bách Văn Hinh...!
Không biết vị công an bạn Liễu Khiêm kia rốt cuộc có thể tìm thấy hồ sơ vụ án năm đó không? Còn 35% cổ phần tập đoàn, giấy tờ chứng minh đến cùng có thể ở đâu?
Nếu như có thể về nhà cũ Tống gia một chuyến là tốt rồi, nói không chừng còn có thể phát hiện thêm một số manh mối trong tầng hầm kia...!Nhưng tình huống bây giờ, anh căn bản không có cơ hội về nhà cũ Tống gia nữa.
Ash, thôi, trước cứ đề phòng Tống Thanh Sương đã vậy.
...!
Nhưng mấy ngày kế tiếp, Tống Thanh Sương cư nhiên không đến gây phiền phức.
Chiều hôm đó, đạo diễn Thôi Tuyết đến tổng bộ tập đoàn Tống Thị, cùng giám đốc thị trường đàm phán một dự án lớn xuyên biên giới, bao gồm một bộ phim sản xuất lớn cùng các thương hiệu liên quan.
Tống Nhiên với Lâm Phi Vũ cũng tham dự hạng mục này, đương nhiên cùng nhau đến trụ sở tập đoàn Tống thị.
Hội nghị hạng mục bắt đầu từ 9h sáng, họp suốt mười tiếng, lúc tan cuộc đã gần bảy giờ.
Tống Nhiên đang cúi đầu thu thập văn kiện, nữ thư ký xinh đẹp đi vào phòng họp, cung kính nói với Tống Nhiên: "Tống quản lý, tiểu Tống tổng mời ngài đi lên một chuyến."
Trong phòng họp đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, sau đó vang lên một trận "xì xào" bàn luận trầm thấp, mọi người một bên thấp giọng bát quái, một bên đồng tình với Tống Nhiên, dù sao phong cách đông chết người kia của Tống Thanh Sương, đại bộ phận mọi người đều không chịu nổi.
Nữ thư ký cười nói: "Tống quản lý, đi thôi."
"Tiểu Tống tổng tìm tôi làm gì?" Tống Nhiên nghi ngờ hỏi.
Lâm Phi Vũ cũng nhíu mày: "Anh ta muốn làm cái gì?"
Nữ thư ký giải thích: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ đến đây mời Tống quản lý lên một chuyến."
"Hẳn là muốn hỏi chuyện liên quan đến dự án." Tống Nhiên dừng một chút, liền hạ thấp giọng nói với Lâm Phi Vũ, "Nếu như là chuyện mấy ngày trước, cậu ta không nên tìm anh, phải tìm em mới đúng."
Lâm Phi Vũ rõ ràng có chút bận tâm: "Ca ca, em đi lên với anh."
"Không cần, một mình anh lên là được, em cứ ở đây chờ anh." Tống Nhiên