Tống Nhiên trừng người trước mặt, không dám tin lỗ tai của mình, Tống Thanh Sương vừa nãy đang nói cái gì? Tự tay vệ sinh...!bộ vị tư mật? Đầu óc bạch nhãn lang có vấn đề à? Chuyện như vậy, chuyện như vậy không phải nên giao cho hộ lý chuyên nghiệp sao?
Anh hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng duy trì biểu tình không muốn tan vỡ, khô cằn nói: "Tiểu Tống tổng, cậu đang nói đùa sao?"
Tống Thanh Sương cụp mắt nhìn anh, bên trong con ngươi đen kịt con ngươi không có ý cười, dùng giọng nói đương nhiên mà bình tĩnh: "Cậu cảm thấy chuyện này rất kỳ quái?"
Đương nhiên kỳ quái! Đâu chỉ kỳ quái, quả thực chính là chuyện lạ luôn ấy! Trước đây rất lâu, anh lén lẻn vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, thấy Tống Thanh Sương cắt móng chân cho người thực vật, tình cảnh kia cũng đã rất kinh khủng, bây giờ còn thêm một câu "Tự tay vệ sinh bộ vị tư mật"? Thân thể của anh trần truồng trước mặt bạch nhãn lang, bị nó tùy tiện thao túng?
Tống Nhiên tưởng tượng cảnh kia, chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, cơ hồ duy trì không được biểu tình bình tĩnh, chỉ có thể che giấu giống mà ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Tống tổng, cậu không phải có bệnh sạch sẽ, không thích chạm vào người khác sao?"
Tống Thanh Sương cụp mắt nhìn anh, chậm rãi nhấn mạnh: "Anh ấy không là người khác, là anh của tôi, là người quan tâm tôi nhất trên đời.
Bây giờ anh ấy đang hôn mê, tôi tự tay hầu hạ anh ấy, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, không có gì phải kỳ quái."
*Thiên kinh địa nghĩa: Là điều tất nhiên, không có gì phải nghi ngờ
"..." Tống Nhiên thực sự không biết nói cái gì, chỉ có thể dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tống Thanh Sương.
Người quan tâm nhất? Tự tay hầu hạ? Thiên kinh địa nghĩa?
Anh thiếu chút nữa bị nó hại chết, Tống Thanh Sương coi như muốn giả vờ giả vịt, này cũng giả bộ quá mức rồi? Chờ đã, sẽ không phải bởi vì anh thành người thực vật, gánh nặng tập đoàn Tống thị đều đặt trên vai Tống Thanh Sương, bạch nhãn lang áp lực quá lớn nên trạng thái tinh thần xảy ra vấn đề, sinh ra ảo giác tình anh em hữu nghị?
Tống Thanh Sương nhìn lãnh lãnh đạm đạm, kỳ thực khi còn bé thì không được như ý còn khóc nhè cầu ôm, hiện tại không cầu ôm được, trở thành một tổng tài đơn côi áp lực lớn như núi, ngẫm lại còn khá đáng thương.
Nghĩ tới đây, Tống Nhiên cẩn thận nói: "Tiểu Tống tổng, gần đây áp lực có phải là hơi nhiều không? Hay là cậu nghỉ dài hạn thư giãn đi?"
Tống Thanh Sương nhìn chằm chằm anh, gân xanh trên trán mạnh mẽ nhảy nhảy, gằn từng chữ một: "Đầu, tôi, không, có, bệnh."
"Tôi không có ý này..." Tống Nhiên một bên hàm hàm hồ hồ đáp, một bên dùng dư quang lén lút quan sát đối phương, nhìn một chốc, cảm thấy bạch nhãn lang xác thực không có dấu hiệu không bình thường nào, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
Aiz, hơn nửa là làm bộ quá trớn, cái gì mà tự tay hầu hạ, tám chín phần mười là giả.
Tống Nhiên khẽ thở ra một hơi, tiếp lại nghĩ tới một vấn đề, nếu như anh đến chăm sóc cho người thực vật chẳng phải là lại có thể tiến vào tầng hầm đó sao?
Bên trong tầng hầm văn kiện nhiều vô kể, lần trước anh chỉ cầm vài phần văn kiện quan trọng đi, bây giờ văn kiện 35% cổ phần vẫn chưa thấy đâu, nếu như có thể xuống tầng hầm xem xét, nói không chừng có thể phát hiện thêm manh mối.
Tuy Tống Thanh Sương gần đây rất kỳ quái khiến người ta sởn cả tóc gáy, nhưng bạch nhãn lang cũng không đến mức ăn thịt anh đi...!Ừm, có thể đồng ý trước, sau đó tìm cơ hội hành động.
Lá gan Tống Nhiên từ trước đến giờ rất lớn, làm việc cũng không chút do dự, vì vậy liền sảng khoái gật gật đầu: "Được, tôi sẽ làm hộ lí cho đại Tống tổng, lương gấp năm lần."
"Thành giao." Tống Thanh Sương híp mắt, vươn tay ra.
Tống Nhiên kéo kéo khóe miệng, khô cằn nở nụ cười, cũng giơ tay phải về phía Tống Thanh Sương, hai người dùng sức bắt tay.
Tay bạch nhãn lang vẫn giống trước kia, ngón tay thon dài hữu lực, làn da lạnh như băng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, lòng bàn tay ngón tay có vết chai mỏng, cơ hồ không cảm nhận được, vì lúc nhỏ, mỗi lần luyện tán đả xong, Tống Thanh Sương sẽ vô cùng tỉ mỉ mà thoa một lớp sữa dưỡng ẩm tay.
Tiểu công chúa chính là tiểu công chúa, dù luyện tán đả đến đâu vẫn là tiểu công chúa.
Tống Nhiên một bên âm thầm phùn tào, một bên thu tay về: "Nếu đã nói xong, vậy tôi đi xuống trước."
Tống Thanh Sương buông mắt, trầm giọng nói: "Tống Tiểu Nhiên, cậu về nhanh chóng thu thập một chút, cuối tuần này dọn vào đi."
"Được." Tống Nhiên gật gật đầu, sảng khoái nói.
Sau khi xuống lầu, Lâm Phi Vũ vẫn đang thành thành thật thật chờ trong phòng họp.
Giám đốc thị trường Tiêu Bình Bình cùng mấy nhân viên cũng chưa đi, còn đang thương lượng chi tiết dự án.
Tống Nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi Vũ, sửa sang lại đống tài liệu vừa nãy chưa kịp thu dọn xong, Lâm Phi Vũ nhẹ giọng nói: "Ca ca, không sao chứ?"
Tiêu Bình Bình không nhịn được hỏi: "Tống quản lý, tiểu Tống tổng có hỏi chuyện liên quan đến hạng mục không?"
Tống Nhiên suy nghĩ, chuyện anh đi làm hộ lí cho đại Tống tổng phỏng chừng không mấy ngày mọi người trong công ty đều biết, che che giấu giấu cũng không có ý gì, làm không tốt còn bị nói bóng nói gió, không bằng hiện tại nói rõ ràng.
Nghĩ như thế, anh liền thoải mái nói: "Tiểu Tống tổng mời một bác sĩ từ Mỹ về trị liệu cho đại Tống tổng, nhưng tạm thời không tìm được hộ lý thích hợp.
Tiểu Tống tổng nhớ đến việc tôi và đại Tống tổng là người quen cũ nên định để tôi chăm sóc đại Tống tổng một khoảng thời gian."
Mấy người Tiêu Bình Bình hết sức kinh ngạc, rối rít nói: "Hóa ra là vậy."
"Chúng tôi còn tưởng anh bị tiểu Tống tổng mắng cơ."
"Ai, lần trước tiểu Tống tổng tìm tôi, thiếu chút nữa dọa chết tôi."
Lâm Phi Vũ không nhịn được nhíu mày: "Anh ta bảo anh chăm sóc cho đại Tống tổng?"
Tống Nhiên biết máu ghen của hắn rất nhiều, chỉ sợ hắn gây chuyện, vội vàng dỗ dành: "Em cũng biết, đại Tống tổng trước đây đã từng giúp anh, là ân nhân của anh, hơn nữa anh cũng đã nói với em, em và đại Tống tổng có chút giống nên bác Tiết chăm sóc em như thế.
Hiện tại đại Tống tổng cần sự giúp đỡ của anh, về tình về lý anh đều nên phụ một tay."
Lần Tống Nhiên mang Lâm Phi Vũ đi gặp Tiết Kiến Quốc kia, nửa thật nửa giả đã nói với Lâm Phi Vũ những chuyện này.
Mấy năm qua có không ít công nhân viên kỳ cựu cũng phát hiện Lâm Phi Vũ rất giống CEO tiền nhiệm, Tống Nhiên, nhưng vì Tống Nhiên đã hôn mê mấy năm trời, cộng thêm khí chất của cả hai không giống nhau nên không có quá nhiều người bàn luận.
Tiêu Bình Bình chính là một trong những công nhân viên kỳ cựu, cô nghe Tống Nhiên nói, cũng cười: "Lâm ảnh đế, tôi từng gặp đại Tống tổng, cậu và đại Tống tổng vô cùng vô cùng giống nhau, chỉ là khí chất không giống nhau lắm."
"Ừm, anh tôi từng nói qua." Lâm Phi Vũ gật gật đầu.
Năm đó đến Thúy Trúc Câu tìm Tiết Kiến Quốc, anh đã chủ động nói với hắn chuyện này.
Mặc dù hơi đau lòng nhưng đại Tống tổng có ân với anh, hơn nữa giữa hai người không có ám muội gì, dáng vẻ giống nhau hẳn chỉ là trùng hợp mà thôi, dù sao trên đời này nhiều người giống nhau như vậy, anh cũng sẽ không giấu hắn.
Nói như vậy nhưng Lâm Phi Vũ vẫn không nhịn được hỏi: "Đại Tống tổng là người như nào?"
Tiêu Bình Bình than thở: "Ai, Đại Tống tổng ấy hả, ngài ấy thật sự siêu cấp nice, vừa cao vừa đẹp trai lại dịu dàng.
Ngày tôi vừa mới vào tập đoàn, thiếu chút nữa làm hỏng một hợp đồng, bị lãnh đạo chửi đến máu chó đầy đầu, bảo tôi tự đi tìm đại Tống tổng nhận sai.
Lúc đó tôi mới hai mươi, sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần, kết quả đại Tống tổng không chỉ không mắng tôi, còn cổ vũ, giúp tôi nghĩ cách nữa, sau đó tôi lấy hết dũng khí tìm khách hàng, thành công kí hợp đồng.
Đáng tiếc, đại Tống tổng lại bị tai nạn xe..."
Nói tới đây, thần sắc cô có chút âm u, nói không được nữa.
Tống Nhiên không nhớ rõ chuyện này, bất quá nghe thấy nhân viên cũ còn nhớ kỹ điểm tốt của mình, anh cũng thấy ấm lòng, liền mặt dày phụ họa nói:"Đúng, đại Tống tổng xác thực người rất tốt."
Lâm Phi Vũ không nhịn được liếc mắt nhìn anh, sau đó mím mím môi.
Mấy nhân viên kỳ cựu cũng dồn dập khen Tống Nhiên: "Ai, tuy tôi chưa từng nói chuyện với đại Tống tổng nhưng có một năm họp mặt chúc tết, lão đại bộ phận chúng tôi dẫn chúng tôi đi mời rượu các giám đốc điều hành tập đoàn, các giám đốc điều hành khác đều rất kiêu ngạo, chỉ có đại Tống tổng là đứng lên uống cùng chúng tôi, vô cùng thân thiện.
"
"Ừ, đúng vậy.
Đại Tống tổng không có miếng kiêu ngạo nào hết trơn."
Một số nhân viên mới không nhịn được mà lộ vẻ mặt hâm mộ: "Oa, nghe mấy anh chị nói vậy, đại Tống tổng soái khi giống Lâm ảnh đế, là CEO Tống thị, cũng là anh trai của tiểu Tống tổng, còn ôn nhu thẳng thắn, thật sự có bá đạo tổng tài hoàn mỹ như thế sao?"
"Ai, nhưng tiếc là năm nay em mới tốt nghiệp, chưa từng thấy đại Tống tổng bao giờ."
Một nhân viên cũ không nhịn được cậy già lên mặt, nói về chuyện năm đó của Tống Nhiên: "Các em không biết chứ, trước đây tập đoàn Tống thị không phát triển như bây giờ đâu, cũng là do đại Tống tổng một tay đẩy lên, ngài ấy vô cùng có tài, nhân duyên cực kỳ tốt, cùng nhân viên phía dưới đánh thành một đoàn, khách hàng cũng