Vương Tư Tư là quỷ hồn, vì cô bé không muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời nên chỉ có thể tạm thời ở trong phòng chứa đồ lặt vặt.Cách cửa hàng của Tô Mục Nhiên không xa có một cửa hàng chuyên bán rèm cửa."Nha, đây không phải Tiểu Tô sao? Thế nào, muốn đặt làm rèm cửa sổ?"Chủ cửa hàng này là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, giọng nói của người này chính là giọng Linh Châu bản địa đặc sệt.Tô Mục Nhiên gật đầu."Chị dâu, lát nữa chị tới cửa hàng của em đo đạc rồi mắc một tấm rèm cửa sổ giúp em, màu của rèm cửa này tối một chút nha chị, dày một chút để có thể che nắng được tốt nhất.""Cậu thật sự muốn treo rèm cửa sao?"Người phụ nữ trung niên hơi kinh ngạc, cười nói: "Hiện tại hạng mục phá bỏ di dời của khu chúng ta đã được định chắc rồi, đại khái không bao lâu nữa sẽ có người tới phá hủy khu này đấy."Phụ nữ luôn là người có tin tức linh thông nhất.Một đám ba năm người tụ lại với nhau, cho dù không có tin tức gì cũng có thể biến ra tin tức.Tô Mục Nhiên ôm thái độ nửa tin nửa ngờ đối với chuyện này, nói: "Chờ khi hủy chính thức rồi lại nói sau, chị dâu, em đi trước, em còn phải tới quán cơm bên kia báo danh đây."Ăn uống no đủ.Tô Mục Nhiên trở lại cửa hàng Zhizha.Một ngày cá muối lại bắt đầu.Hắn dựa vào ghế, mở máy vi tính ra bắt đầu lướt diễn đàn “Linh Châu bản địa”."A?"Hai mắt hắn sáng lên.Có một bài đăng tương đối hot.Chủ bài đăng đang nói tới chuyện hai ngày trước, vì nhận lời thách thức của bạn mà hắn ta đến công viên bơi lội Hoàng Hà, mà ở nơi đó hắn ta đã gặp được một chuyện "thần quái"."Ngày đó mưa rơi lác đác, tôi và bạn tôi đang ca hát trong KTV, sau đó không biết vì sao lại thách thức nhau xem ai bơi nhanh hơn ở công viên bơi lội Hoàng Hà.""Kỹ năng bơi lội của tôi rất tốt, sau khi tới công viên Hoàng Hà tôi là người đầu tiên cởi quần áo ra xuống nước.""Thế nhưng tôi chỉ vừa mới lặn xuống hồ bơi...""Đã nhìn thấy ở bên trong nước sông đục ngầu có một khuôn mặt người.""Trên gương mặt đó dính đầy rong rêu, đang cười với tôi.""Lúc đó tất cả men say trên người tôi biến mất, vội vàng bơi nhanh về phía bờ sông, nhưng dường như nữ quỷ kia đã bắt được mắt cá chân của tôi, cho dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể động đậy được, mà cho dù tôi có muốn hô hào cũng không hô hào được.""Lúc đó mấy người bạn của tôi đều đã có chút men say, cho rằng tôi đang cố ý khoe khoang khả năng bơi lội của tôi, mẹ nó còn lấy di động ra bờ hồ chụp ảnh."Bên dưới có rất nhiều cư dân mạng bình luận khen ngợi người đăng bài này có khả năng biên kịch rất khá, thậm chí có một biên tập viên của "Hoàng Hà tạp chí xã" còn muốn hẹn người đăng bài viết bản thảo."Sau đó tôi cảm thấy bản thân mình sắp hít thở không thông.""Dường như có thứ đồ gì đó đang thuận theo mắt cá chân của tôi dần dần quấn lấy hai chân của tôi, lúc ấy ý thức của tôi đã hơi mơ hồ.""Nhưng vào lúc này, cũng không biết trong công viên Hoàng Hà có mấy con chó lang thang từ đâu chạy tới, đột nhiên điên cuồng sủa lên, khi đó cái thứ đang quấn quanh chân tôi mới lui đi."Chủ bài đăng cũng không để ý đến mấy bình luận của đám cộng đồng mạng, khuyên nhủ: "Mấy năm nay ở công viên Hoàng Hà đã có không ít chuyện xảy ra, cũng đã có tới bốn năm người chết đuối đúng không? Dù sao sau này cho dù có đánh chết tôi tôi cũng không dám đến công viên Hoàng Hà bơi lội nữa, hi vọng mọi người cũng có thể chú ý một chút.""Quỷ nước sao?""Nếu thật là vậy, khi nào mình có thời gian rảnh cũng có thể tới xem một chút."Hai mắt Tô Mục Nhiên sáng ngời.Những chuyện giống như vậy không dễ phân biệt thật giả.Biện pháp tốt nhất chính là tự mình đi xem thử một lần.Dường như việc xem lướt qua diễn đàn “Linh Châu bản địa” đã trở thành một thói quen của Tô Mục Nhiên.Hắn thấy được một bài đăng chừng ba ngày trước."Mẹ nó, vừa bắt xe đến quán Internet, tên tài xế xe taxi khốn nạn kia lại thối cho tôi mấy chục đồng tiền âm phủ."Mà bên dưới cũng có vài người đáp lại chủ