Giờ khắc này, Tô Mục Nhiên đang ngậm một điếu thuốc, nghiến răng nghiến lợi ngồi xổm bên đường cái.Không đi!Nói cái gì cũng không đi!Tài xế kia lái ô tô mà phải chạy hơn hai mươi phút mới tới, mẹ nó nếu mình đi bộ về, chắc phải đi tới sáng mai mới đến nhà?Nhưng hơn nửa đêm thật sự khó mà có thể đón xe được.Tự mình mang theo Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm, mặc một bộ Đạo bào bát quái, ai sẽ cho hắn đi nhờ xe? Vừa rồi có một chiếc xe taxi chạy ngang qua, Tô Mục Nhiên chỉ kém đứng ra giữa đường thế nhưng tài xế vẫn không chịu dừng lại."Ninh CR438, ông đây nhớ kỹ mày rồi, đợi ngày mai ông sẽ gọi điện kiện mày từ chối chở khách..."Tô Mục Nhiên ném tàn thuốc xuống đất.Đúng lúc này, một tiếng oanh minh truyền đến từ phía xa xa, ngay sáu đó là một ánh đèn vô cùng chói mắt.Tô Mục Nhiên mừng rơn, dùng sức không ngừng vẫy vẫy tay.Một chiếc xe thể thao màu đỏ trông khá quen thuộc ngừng lại.Người trong xe thò đầu ra, kinh ngạc nói: "Ông chủ... Việc làm ăn của cửa hàng Zhizha đang yên đang lành thì ông không làm, vì sao lại chuyển qua làm đạo sĩ vậy?"Đây chính là người thanh niên đã đến cửa hàng Zhizha mua một đống xe sang trọng, mười em gái cùng hai du thuyền lúc trưa nay.Tô Mục Nhiên ngượng ngùng cười, nói: "Bị người ta mời qua đây lập đàn làm pháp.""Ha ha.""Ông bị người ta phát hiện là lừa đảo nên mới bị đuổi ra ngoài sao?"Thanh niên mở miệng châm chọc.Tên trước mắt này vừa cao, mẹ nó lại còn rất đẹp trai, điều này khiến người thanh niên cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn ta cười to nói: "Cậu muốn về nội thành đúng không? Thật xấu hổ, tôi phải chở bạn gái của tôi, cậu cứ chậm rãi chờ tiếp đi.""Nói không chừng sẽ có người hảo tâm cho cậu đi nhờ một đoạn đường."Tiếng động cơ nổ vang.Thanh niên lái xe Ferrari màu đỏ cợt nhã rời khỏi.Ngay sau đó lại có thêm hai chiếc xe thể thao nổ vang chạy qua, hẳn là người đi cùng thanh niên kia."Mẹ nó!"Tô Mục Nhiên thầm mắng một tiếng, đúng lúc này lại có một chiếc xe ngừng lại.BMW thế hệ 7 màu trắng, không phải xe thể thao mui trần."Đạo sĩ, muốn quay về nội thành sao?"Trên xe có người thò đầu ra.Là một mỹ nữ tóc ngắn, khí chất ôn nhã.Tô Mục Nhiên gật đầu."Cậu quen biết cậu Lý?"Tô Mục Nhiên suy nghĩ một chút, cậu Lý... hẳn là người thanh niên cợt nhả lái Ferrari màu đỏ kia? Lúc này, hắn lại gật đầu... Chỉ trong một ngày mà gặp nhau tới tận hai lần, cũng có thể tính là có quen biết đúng không?"Lên xe đi."Tô Mục Nhiên mừng rơn, mở cửa sau của xe ngồi lên, thật ra dựa vào phong cách ăn mặc của hắn lúc này, có thể tìm được một chiếc xe cho hắn đi nhờ là vô cùng tốt số!Trên xe hơi mát mẻ.Hẳn là có mở điều hòa.Hắn thấy trên ghế lái phụ còn có một mỹ nữ đang ngồi.Mỹ nữ mặc một bộ váy ngắn vừa che khuất mông, vóc người có thể gọi là nóng bỏng, nhưng lúc này cô ta đang khóc sướt mướt, hai mắt sưng đỏ.Xe lại được khởi động, chạy thẳng về phía trước.Mỹ nữ tóc ngắn khuyên nhủ: "Vãn Tình, cậu đừng khóc nữa, mọi người đều rất thương tâm vì sự ra đi của Liễu Thiểu Long, thế nhưng cậu không thể khóc tới thân thể hư nhược được.""Đều tại mình!"Tiếng khóc của mỹ nữ váy ngắn vừa che khuất mông lại lớn hơn nữa."Nếu không phải mình cãi nhau với Thiếu Long, anh ấy đã không chạy đến Bắc Sơn đua xe ngay lúc nửa đêm, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ."Cô ta lại khóc tiếp.Mỹ nữ mặc váy ngắn vừa che khuất mông nghẹn ngào nói: "Lý Mộc Đồng, cậu tắt điều hòa đi, trên xe lạnh lắm.""Điều hòa? Mình không mở mà... Mà mình cũng cảm thấy hơi lạnh."Mỹ nữ tóc ngắn là Lý Mộc Đồng, cô ấy nhún vai, mỹ nữ váy ngắn vừa che khuất mông lại quay đầu qua nói với Tô Mục Nhiên: "Cậu à, có phải cậu đã mở cửa sổ chỗ cậu ngồi không, vì sao tôi cảm thấy có gió lạnh thổi từ phía sau tới vậy?"Tô Mục Nhiên ngẩn người.Lúc trước hắn không chú ý, thế nhưng khi mỹ nữ váy ngắn vừa che khuất mông xoay người lại, hắn lập tức phát hiện, trên lưng của cô ta có một... người đang nằm?Thân thể người nọ máu thịt mơ hồ, cả lớp da đầu bị lột bay lộ ra phần xương trắng ơn ởn, nửa bên mặt hắn ta trực tiếp hư thúi, máu thịt bầy nhầy, một con ngươi đã bể nát, chỉ còn lại một con ngươi đang hung tợn nhìn chằm chằm Tô Mục Nhiên.Cánh tay phải của hắn ta cũng là xương trắng ơn ởn, bên trên xương trắng còn có một ít thịt vụn.Vốn cánh tay hắn ta đang vờn quanh ôm lấy cổ mỹ nữ váy ngắn vừa che khuất mông, nhưng khi hắn ta thấy Tô Mục Nhiên nhìn về phía "mình", hắn ta giương cánh tay chỉ còn xương trắng cùng chút thịt vụn kia duỗi về phía Tô Mục Nhiên.Người?Mẹ nó đây là một con quỷ đó!Tô Mục Nhiên đầy bụng oán niệm, không ngờ hơn hai mươi năm nay bản thân hắn đã sống vô dụng?Tới tận hôm nay hắn mới biết được trên thế giới này có quỷ, mà chỉ trong một đêm hắn đã đụng tới những hai con quỷ."Không đúng, mấy cô ấy không nhìn thấy."Chẳng lẽ vì mình thức