Cảnh sát đã đến, cô ngước nhìn hàng đống người từ thang máy bước ra và hướng thẳng về phía mình. Trong số đó có hai người cô biết mặt, đó là Phúc Khởi Trình và nữ cảnh sát tên Uyển Nhi. Hai người họ đều nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ. Đào Hoa Quân cảm thấy bản thân thật oan, chỉ vì tên giết người chọn đối tượng là người xung quanh mình. Tay hắn, chân hắn làm sao cô có khả năng kiểm soát được cơ chứ.
- Cho hỏi, cô là Đào Hoa Quân, người đã gọi điện báo có người chết phải không?
Cô nghe thế liền gật đầu, người cảnh sát liền yêu cầu cô đi theo mình lấy lời khai.
Phúc Khởi Trình nhìn chằm chằm cô không bỏ đến tận lúc bước vào trong thang máy, vì anh biết sau khi lấy lời khai thì sẽ là người tra hỏi cô kỹ hơn. Vụ giết người thứ ba này lần nữa dính dáng đến cô gái kia, nếu chỉ lấy lời khai bình thường thì quá qua loa. Họ cũng sẽ xin chỉ thị được phép giữ cô trong vòng 24 giờ để tiến hành việc thẩm vấn.
Tiến vào bên trong căn hộ, cảnh sát tiến hành kiểm tra giám định khu vực gây án. Có thể nói rằng bên trong phòng ngủ trông quá ngăn nắp so với một cuộc giết người thông thường. Cửa phòng ngủ lẫn cửa chính cũng có dấu hiệu bị phá hay cạy khóa. Tất cả đều đưa đến suy luận rằng, kẻ sát nhân đã bằng cách nào đó biết được mật khẩu căn hộ và có được chìa khóa phòng của nạn nhân.
- Vậy thì cô gái kia có thể nào là hung thủ gây án không vậy đội trưởng?
Nguyễn Thị Uyển Nhi nhìn về phía đội trưởng, ông ấy lần này không nghĩ rằng người bạn cùng phòng mới đến này của nạn nhân có đủ động cơ để thực hiện.
- Cô ta quá thiếu động cơ để làm điều này, vả lại theo như cấp trên của cô ta thì sáng hôm xảy ra án mạng cô ấy vẫn đang ngồi làm việc và có rất nhiều người làm chứng.
Khi ông nói xong, cả đội cảnh sát lâm vào trầm tư. Phúc Khởi Trình một lần nữa xem xét vết thương trên cổ của nạn nhân, cách thức gây án thật sự quá tàn bạo.
- Hung thủ quả thật rất cẩn thận, cả ba lần hắn không hề để lại bất cứ vật chứng gì hay dấu vết sinh học gì. Thi thể càng ít vấy máu, chúng ta càng khó mà lần ra sai sót trong cách gây án của hắn. Những gì chúng ta biết được về hắn chỉ là lực tay rất khoẻ, tầm hai mươi lăm tuổi, quá khứ có vấn đề với phụ nữ đẹp quan hệ bất chính với người đã có vợ, IQ cao và có địa vị trong xã hội.
Dính tới thành phần quyền lực trong xã hội, phía cảnh sát bọn họ khó lòng mà thu thập được thông tin cụ thể và điều này sẽ làm cho việc phá án đã không tiến triển được lại càng bế tắc.
- Vậy anh tính giải quyết thế nào với nghi phạm chính của chúng ta, cô gái tên Đào Hoa Quân kia. Dù sao thì bằng chứng ngoại phạm của cô ấy cực kỳ thuyết phục.
Nghe thấy người anh khoá trên của mình nói với giọng không cam lòng chịu thua, cô bèn nhắc đến người nữ sống cùng với nạn nhân mà họ giữ lại tại sở. Người ở sở đang lấy lời khai lẫn dùng thủ thuật tâm lý để ép cô nói ra những suy nghĩ bí mật của bản thân. Có thể nói rằng cảnh sát bọn đang tuyệt vọng tới mức tra hỏi cả người đã có bằng chứng ngoại phạm để có được manh mối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đội trưởng, tôi xin được phép trở về sở để tự mình lấy lời khai của nghi phạm.
Vị đội trưởng gật đầu bảo anh đi, còn những người còn lại tiếp tục thu thập chứng cứ.
***
Tại trụ sở cảnh sát thành phố, Đào Hoa Quân đang bị hai người thẩm tra, một trong số đó có nhiệm vụ ghi lại những điều cô nói. Với tất cả sự trung thực của mình, cô thành thật trả lời câu hỏi. Tuy nhiên người đàn ông trước mặt cô kia lại đặt ra những câu như thể muốn ép cô trở thành hung thủ thật sự.
- Vậy là cô đã lợi dụng lòng tốt của bạn mình rồi bắt tay với kẻ sát nhân để giết cô ấy chứ gì.
Nghe câu này của anh ta, cô cực kỳ tức giận.
- Tôi không có quen biết gì với hung thủ cả! Tôi bây giờ cực kỳ căm ghét hắn!
Cô nhíu mày, cao giọng phản bác lại lời kia của người thẩm vấn. Nhìn thấy bộ dạng không còn bình tĩnh nổi của Đào Hoa Quân, hai người đang lấy lời khai không dám lên tiếng tiếp. Họ biết mình đã quá lời khi nói câu kia và nếu lại kích động thì có thể gây hại đến tinh thần của cô mà trong khi họ biết cô có bằng chứng ngoại phạm.
Vào lúc này, họ được yêu cầu ngừng việc thẩm vấn và rời khỏi phòng. Sau khi hai người kia ra khỏi, cô lại trông thấy một gương mặt quen thuộc bước vào trong.
Phúc Khởi Trình nghiêm mặt nhìn cô rồi đi tới phía đối diện cô ngồi xuống, lần này anh không đem bất cứ thứ gì để ghi lại cuộc nói chuyện. Cô bây giờ tâm trạng không mấy tốt đẹp như ban đầu, ánh mắt nhìn anh như thể là kẻ địch của nhau vậy.
- Xin lỗi cô vì những lời không mấy tốt đẹp vừa nãy. Chúng tôi thật sự bế tắc trong việc tìm kiếm thông tin cho vụ án nên đã mạo phạm danh dự của cô. Tôi đến để báo cho cô biết rằng cô đã có bằng chứng ngoại phạm.
Nghe tới đây, Đào Hoa Quân hơi dịu lại và im lặng lắng nghe anh nói.
- Tuy nhiên, chúng tôi đã xin được chỉ thị giữ cô trong vòng 24 giờ kể từ khi đến đây cho nên hy vọng cô vui vẻ hợp tác với chúng tôi.
Anh nói xong thì nhìn thằng vào mắt người con gái trước mặt và đợi cô phản ứng.
- 24 giờ? Bắt giam người đã có bằng chứng ngoại phạm chính đáng, không phải nó nghe vô lý lắm sao?
Đúng là không hợp lý, nhưng bọn họ cũng không thể thả cô một cách dễ dàng được.
- Cô nói phải, nhưng theo như những gì đã xảy ra thì đây lại là cách chúng tôi bảo vệ cô khỏi hung thủ.
- Nhưng hắn nào có ý giết mình...
Cô lẩm bẩm trong miệng khi nghe anh bảo mình có thể bị hung thủ ngắm tới.
- Xin lỗi, cô vừa mới nói gì cơ?
Khoảng cách giữa hai người ngăn cách bởi một cái bàn cho nên Phúc Khởi Trình chỉ có thể thấy miệng cô mấp máy mà không nghe rõ cô nói gì.
- Không có gì.
Cô chối ngay lập tức và nhìn sang chỗ khác để tránh ánh mắt soi mói của anh. Sau đó, cô từ chối trả lời tất cả các câu hỏi và ngồi nghịch móng tay của mình. Thấy cô không còn muốn hợp tác, anh đứng dậy ra khỏi phòng và kêu người đến dẫn cô tới nhà tạm giam. Đào Hoa Quân thực sự cảm thấy bị xúc phạm khi bị đẩy vào nhà giam, nơi mà người bị nghi là có tội mới ở.
Bị tạm giam là điều gì đó rất mới đối với cô, căn phòng nhỏ hẹp không có gì ngoài một cái chăn mỏng màu lam và gối đầu màu đen. Hiện giờ đã quá giờ ăn tối mà Đào Hoa Quân chưa bỏ gì trong bụng, cô buồn bực ngồi bệt xuống sàn đắp chăn lên người. Vì khu vực tạm giam nằm gần lối ra vào của sở cảnh sát, cho nên rất nhiều nhân viên ở đó khi đi ngang qua đều liếc mắt nhìn cô với vẻ tò mò.
Cô cảm thấy những người thiết kế nơi này thật biết cách tra tấn tinh thần người bị giam lỏng. Khi cô nghĩ điều này không hề có ý muốn khen mà mỉa mai tên đó. Thật đáng ghét, cô bực mình mà nghĩ. Trong số những người nhìn cô cũng có cả Phúc Khởi Trình, anh ta đi ra khỏi sở cách đây không lâu. Lúc đi khỏi anh ta nhìn cô rất lâu cho tới khi tầm nhìn bị khuất đi.
- Đói quá.
Bụng cô cồn cào không ngừng vì cảm thấy đói. Có vẻ chẳng có ai trong đây quan tâm đến người bị giam là cô cả, họ vẫn vội vội vàng vàng đi qua đi lại trước mặt cô. Trong lúc định đi ngủ để quên đi mọi thứ, cô nghe thấy có ai đó gõ thanh sắt của phòng tạm giam để kêu mình. Nhướn mày hướng về phía âm thanh phát ra, cô bất ngờ nhìn thấy anh chàng cảnh sát cầm một cái hộp cơm giơ lên.
- Anh có ý gì khi làm thế? Chắc không đơn giản là quan tâm đấy chứ?
Từ bên trong song sắt nhìn ra ngoài, cô thấy anh ta nhún vai cười một cách trào phúng.
- Tôi thấy cô chưa ăn tối nên có ý tốt khi mua đồ cho như vậy mà bị cô nói thế thì chắc thôi.
Phúc Khởi Trình nói xong liền bình thản mở hộp cơm còn nóng hổi và thơm phức ra cho cô xem.