Số thịt còn lại trong chiếc hộp bây giờ chỉ còn lại hai phần ba, Đào Hoa Quân sau khi bị hắn ép ăn tới nỗi gần như muốn nôn hết ra ngoài thì được phép dừng. Cô lúc này bụm miệng cố gắng giữ cho bản thân không mửa hết tất cả trong bao tử và điều này mất tận mười phút đồng hồ.
Ngay khi được ân xá từ hắn, cô chạy tới tủ thuốc để uống thuốc chống đau bụng. Nồi cơm mà cô nấu không lâu trước đó bây giờ đã chín, nhưng cô lại không tài nào muốn ăn gì thêm. Buổi tối hôm đó cô tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong liền lên giường đi ngủ. Trong mơ cô còn mơ thấy ác mộng rằng bản thân bị tên sát nhân ép ăn thịt người, làm cô vừa thức dậy đã phải chạy đến bồn rửa mặt mà nôn khan.
Nhìn gương mặt mệt mỏi tái xanh hiện lên trong gương, Đào Hoa Quân tự hỏi sao Triệu Lục Vũ lại có thể đi chọn mình làm đối tượng để theo đuổi. Cô trông lúc này thật thảm hại. Đi ra từ nhà vệ sinh, cô cầm điện thoại lên xem xét có tin nhắn nào từ một số lạ không và thở phào nhẹ nhõm. Không có yêu cầu gì từ hắn, nhưng cô vẫn có chút lo lắng vì chẳng biết tên biến thái ấy sẽ ra lệnh lúc nào. Cô lại chuẩn bị đi làm, công việc cứ suôn sẻ diễn ra tới tận lúc cô trở về nhà mình.
Mở cửa ra, một cái hộp màu hồng phấn có nơ màu trắng được đặt ngay trước thảm chùi chân. Đào Hoa Quân có dự cảm không lành nên không dám nhìn tờ giấy nhắn đặt trên chiếc hộp. Và dường như biết được cô nghĩ gì, âm thanh điện thoại báo tin nhắn phát ra. Cảm thấy cực kỳ bất lực, nhưng cô vẫn phải nhìn xem tên biến thái đó muốn mình làm gì nếu không cha mẹ cô sẽ bị giết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mặc thứ trong đó đi ra công viên gần nhà cô, sau đó đeo bịt mắt lên. Nhất định phải có mặt lúc mười giờ tối.
Mặc thứ có trong đó? Thứ đó là thứ gì chứ? Cô cảm thấy mình biết được hắn đã đặt cái gì bên trong chiếc hộp kia. Đi ra công viên vào lúc mười giờ tối, cơ bản thời gian này rất ít ai còn lảng vảng bên ngoài. Đào Hoa Quân nắm chặt tay mà đi tới tháo nơ và mở chiếc hộp màu hồng phấn kia ra.
Một cái váy ngủ màu đỏ bằng lụa tơ tằm, cô nhíu mày nhìn bộ đồ đang cầm trên tay mình. Trông nó thật sự bình thường hơn cô nghĩ, tên biến thái kia nghĩ cái gì trong đầu vậy. Ngó vào trong chiếc hộp lần nữa, cô lôi ra một cái bịt mắt màu đen. Mấy thứ này dùng để làm gì chứ? Chẳng lẽ mình sẽ gặp ai ở công viên ấy và hắn không muốn mình thấy mặt sao? Chắc không phải tên sát nhân đâu nhỉ… Đào Hoa Quân nghĩ đến đây liền không dám nghĩ tiếp.
Gặp mặt trực tiếp không phải là một quyết định quá liều lĩnh với một tên đang bị cảnh sát truy bắt ư? Cô không dám tin vào suy đoán này của mình nên bỏ bộ đồ và bịt mặt vào trong hộp rồi cầm vào phòng ngủ của mình. Nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường phòng bếp, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mọi khi. Có lẽ… không phải như mình nghĩ đâu nhỉ?
Đồng hồ bây giờ còn hai mươi phút là đến mười giờ tối, Đào Hoa Quân đã mặc váy ngủ mà hắn đưa cho mình. Cái váy may mắn che phủ được mông cô và hắn cũng không nói không được mặc đồ lót nên cô cảm thấy bớt lo lắng hơn yêu cầu đầu tiên kia. Cô lấy áo khoác cùng điện thoại rồi cầm chìa khóa đi ra khỏi căn hộ của mình. Vì trời đã về khuya nên hầu hết đèn của các phòng lân cận đã tắt, chỉ còn một vài phòng ở xa xa là còn sáng đèn.
Cô mở đèn của điện thoại lên để dò đường, đến chỗ cầu thang bộ cô chợt nhớ đến bóng người lạ mà mình thấy lúc vừa mới chia tay bạn trai không lâu. Do ký ức này của cô có chút rùng rợn vì bây giờ cô đã biết đáng lẽ ra bản thân mới là người chết đầu tiên, chứ không phải cô gái xấu số ở khu nhà A. Tuy nhiên đã không còn mấy thời gian để đến khu công viên mà tên sát nhân kia nói, nên cô đành lấy can đảm đi xuống.
Bởi vì không muốn đánh thức ai, cô nhẹ nhàng mà bước đi trên từng bậc thang. Tới được tầng trệt, Đào Hoa Quân càng phải cẩn thận hơn để có thể lẻn ra khỏi cổng chính. Thông thường bác bảo vệ sẽ canh ở đó, nhưng hôm nay cô lại thấy phòng bảo vệ không sáng đèn và cái cửa nhỏ bị mở tang hoang. Cô có dự cảm không lành đối với tình trạng của bác bảo vệ, vì có khả năng cao hắn ta đã làm ra chuyện này. Liếc nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại thấy chỉ còn có mười phút để đi bộ ra chỗ công viên, cô cũng đành lơ mọi thứ mà đi ra khỏi khu chung cư K.
Gió đêm thổi lạnh buốt hai chân không được che chắn, nhưng Đào Hoa Quân vẫn không dừng lại lấy một lần mà xem xét. Gần nơi cô ở không xa có một cái công viên nhỏ chủ yếu để cho trẻ em ở đây có nơi để vui chơi. Mỗi buổi chiều cuối tuần cô đều thấy bọn nhóc tinh nghịch cười nói, chơi đùa ở đó. Nhưng đến nơi này vào buổi tối không phải là quyết định sáng suốt, cô có thể nghe tiếng ma sát của cái xích đu mỗi khi có gió thổi ngang qua và tiếng cót két của cái vòng quay bằng sắt đã cũ