Hôm nay, cô đã phải chịu đựng sự xấu hổ khi phải mặc váy mà không có quần lót đi làm rồi mà bây giờ lại phải nghe hắn nói vậy. Ấy khoan, quần lót, váy, nếu mình đi nhặt mấy cái kẹp giấy kia thì có thể sẽ bị phát hiện. Không lẽ... anh ta biết chuyện mình đang làm sao? Cô ngại ngùng cúi đầu không dám làm theo. Trong khi đang phân vân có nên làm hay là không thì cô lần nữa bị giật mình do giọng quá lớn.
- Những lỗi sai như thế này! Cô nghĩ là mình đủ khả năng làm việc ở đây không!
Hắn quát nạt cô với một giọng đầy tức giận, nhưng khi Đào Hoa Quân ngước lên xem nét mặt hắn thì nó lại dịu dàng đến khó tin. Vừa ngọt lại vừa đắng, đó là những gì cô cảm thấy bây giờ.
Biết rằng cô đang rất bối rối trước những lời nói không đồng nhất với biểu cảm của mình, Triệu Lục Vũ rời khỏi bàn mà tiến tới bên cạnh cô. Hắn cúi đầu xuống, miệng ghé vào tai cô mà thì thầm.
- Nếu anh không la em những người ngoài kia sẽ nghi ngờ.
Trong lúc cô đang lắng nghe, Đào Hoa Quân cảm nhận được một thứ gì đó mềm mềm ẩm ẩm chạm nhẹ lên má mình và đó là một nụ hôn. Cô xấu hổ đưa tay lên che mặt, hai gò má ửng hồng như trái đào mọng nước.
- Đi nhặt mấy thứ rơi trên sàn đi, anh chuẩn bị đưa người vào trong.
Lời hắn nói cứ như thuốc mê làm cô tự động nghe lời mà cúi người xuống nhặt mấy cái kẹp giấy. Vì phía dưới váy của mình không có mặc gì nên cô đưa hai tay ra sau gom gọn vạt váy lại và ngồi xổm xuống. Tư thế này có thể che được thứ mà cô cần che, nhưng nó lại khó khăn trong việc di chuyển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đi ngang qua người cô, hắn quay đầu lại và nhìn thấy Đào Hoa Quân đang loay hoay với cái váy của chính mình thì cười một cách xấu xa. Còn gì thú vị hơn khi thấy em đang xấu hổ cơ chứ, Triệu Lục Vũ thu lại nụ cười và vặn tay nắm cửa.
Tiếng bước chân vang lên phía sau lưng cô, trưởng phòng Thịnh theo lời của hắn mà vào trong xem tình hình nhân viên của mình. Anh thấy cô đang cặm cụi đi nhặt cái gì đó dưới sàn rồi nhìn lại về phía Triệu Lục Vũ.
- Cô Hoa Quân đây chắc hẳn đã chọc giận tới ngài rồi thưa giám đốc.
Nghe có người nhắc tới tên mình, cô có hơi chột dạ.
- Không có gì đâu, tôi đã răn dạy cô ấy rồi nên trưởng phòng đây không còn lo nữa.
Hắn ngồi trên ghế sau bàn làm việc, ánh mắt lơ đãng hướng về phía chỗ cô đang nhặt đồ. Người trưởng phòng cũng phát hiện cái nhìn đó của hắn, nhưng anh lại giả bộ không hề hay biết gì cả.
- Vậy cảm ơn ngài, tôi xin phép ra ngoài trước.
Cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ quái, trưởng phòng Thịnh nhanh chóng rời khỏi. Lúc anh đi ngang chỗ cô thì cũng chỉ liếc nhìn một chút rồi đi mà không hề nói gì thêm.
Thấy trong hộp cũng đã gần đầy và trưởng phòng cũng đã rời đi, cô lúc này đứng dậy.
- Còn một cái ở đằng kia kìa.
Triệu Lục Vũ vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị, đầy uy lực của một người có quyền trong tay mà nhìn cô. Giọng của hắn cũng trầm thấp, lạnh lẽo khác hẳn lúc ban đầu khi hai người nói chuyện. Sự khác lạ của hắn làm cô khựng lại không biết nên làm thế nào.
Liếc nhìn hắn vài lần nhưng không thấy thay đổi mà lại càng thấy sợ thêm, cô đành đi tới chỗ hắn chỉ mà cúi người xuống nhặt. Biết được rằng hắn đang nhìn chằm chằm mình, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết vì sợ hành động của mình trở nên kỳ quái trong mắt hắn. Do muốn tránh ánh mắt đó của hắn, cô đã đưa lưng về phía Triệu Lục Vũ và cô đã cực kỳ hối hận với lựa chọn này.
Cái kẹp đã được bỏ vào trong hộp nên Đào Hoa Quân đứng dậy định đưa cho hắn thì bất ngờ có có chuyện xảy ra. Váy cô không hiểu sao lại hơi hất lên khi thả ra khỏi tay và gió lạnh lùa vào trong làm cô ngượng chín mặt. Ôi không... Cô vội vàng quay người lại về phía cái bàn và thấy hắn đang chống tay cười với mình. Thế kia là có nhìn thấy hay không vậy? Cô cực kỳ xấu hổ mà đặt cái hộp lên bàn hắn rồi chào tạm biệt và chạy ra khỏi phòng.
- Thấy rồi nhé.
Hắn cười híp mắt mà nhìn cô chạy đi, sau đó cũng ra theo. Cuộc viếng thăm lần này của hắn cũng kết thúc, sau đó Triệu Lục Vũ cũng đi những phòng ban khác để chào mọi người. Cô lúc này thì gục đầu xuống bàn làm việc, gương mặt đỏ như quả lựu. Mọi người xung quanh tò mò ngó sang chỗ cô, tất cả bọn họ đều tưởng rằng cô đang khóc vì bị la mắng nên không hỏi han gì thêm.
Cả ngày hôm nay cô đã phải chống chọi với việc không mặc gì cả bên dưới váy, tệ nhất là bị Triệu Lục Vũ dường như phát hiện. Cô không biết có phải như thế không, nhưng cũng chẳng có cách nào để chứng minh điều ấy cả. Với tâm trạng xấu hổ xen lần mệt mỏi xuống xe buýt, cô bất ngờ bị một người lạ mặt từ đâu đó chạy tới với chiếc điện thoại đang ở chế độ quay phim.
- Cô có phải là Đào Hoa Quân, bạn của nạn nhân Cao Diễm Hương đúng không?
Câu hỏi của người thanh niên trẻ kia làm cô biết được ý định của cậu ta, cho nên cô liền bỏ đi. Nhưng có vẻ như người này không dễ dàng bỏ cuộc, cậu thanh niên lại chạy nhanh tới bên cạnh cô mà dồn dập hỏi.
- Có phải cô đã tiếp tay cho hung thủ để sát hại bạn mình không? Hai người có xung đột nào trước đó chưa? Cô có ghen tị với sự nghiệp và sắc đẹp của nạn nhân không?
Với những câu hỏi nhắm thẳng đến việc cô là nguyên nhân gây ra cái chết của bạn mình, Đào Hoa Quân tức giận giật lấy điện thoại của cậu ta mà vứt vào một bụi cây trên đường. Người thanh niên trẻ hét lên một tiếng, sau đó chạy đi tìm chiếc điện thoại của mình. Cô nhân cơ hội này mà chạy thật nhanh về phía chung cư và nói cho bác bảo vệ việc mình bị người lạ bám đuôi.
Thở phào nhẹ nhõm sau khi thoát khỏi sự đeo bám của cậu thanh niên kia, cô trở về căn hộ của mình. Cô lấy chìa khoá mở cửa ra thì thấy trước mặt là một cái thùng xốp được bọc một lớp ni lông đen, phía trên còn có một tờ giấy nhắn được đánh máy.
- Phần thưởng cho ngày hôm nay, cô nhớ ăn hết đấy.
Trong đây là đồ ăn sao, nhưng cô làm gì có quen biết ai đến mức mà họ tặng quà cho mình đâu. Phần thưởng... có lẽ nào là tên sát nhân kia đem đến cho mình. Đào Hoa Quân nghĩ tới đây liền cảm thấy cái hộp đang chứa bom chứ không phải là đồ ăn. Mặc dù rất không muốn mở ra xem bên trong, nhưng nhớ đến chuyện nhà mình bị hắn ta cài máy quay mini ở đâu đó