Máy điều hòa vẫn chạy đều, nhưng cô vẫn không ngừng đổ mồ hôi liên tục. Tất cả cũng là do Triệu Lục Vũ cả, hắn sau khi kêu cô lên văn phòng và đuổi người trợ lý luôn bên cạnh ra thì liền nắm tay cô kéo đến ngồi vào trong lòng mình.
Trong vòng khoảng một tháng qua, cô bên hắn với danh nghĩa bạn gái mà không có bất kỳ sinh mạng nào phải ra đi. Đào Hoa Quân dần cảm thấy việc đánh đổi của mình có tác dụng với một tên điên như hắn. Tuy nhiên, cô khá khó chịu với sự dính người của hắn, vì cứ mỗi mười phút lại nhắn tin cho cô và mỗi khi buồn chán lại kêu cô đến phòng của mình chơi. Sự tùy tiện, không quan tâm đến suy nghĩ của người khác của hắn làm cô phiền lòng thật sự.
Những lần gọi lên này thường thường chỉ là hôn, ôm ấp một chút là cô được thả nhưng hắn hôm nay hắn lại làm đến cùng. Nhiệt độ của hai người không ngừng tăng hòa cùng tiếng hít thở dồn dập và những âm thanh khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.
Mọi thứ dường như tiến đến cao trào thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, Đào Hoa Quân xấu hổ mà che miệng mình lại. Cô dù cố gắng kiềm chế âm thanh của mình phát ra nhưng khó mà toàn vẹn, vì hắn cực kỳ dùng sức. Sau khi kết thúc, cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo mình và run run hai chân mà đi ra ngồi ở ghế sô pha dù hắn có níu giữ cô lại đến cỡ nào.
- Vào đi.
Chỉnh lại cà vạt, quần áo cho tươm tất xong, hắn từ tốn mà kêu người ở ngoài đi vào. Vẻ mặt nghiêm chỉnh, bình tĩnh đến lạ thường của hắn sau khi làm chuyện đó phải khiến cô thấy bất công. Nhưng Triệu Lục Vũ cũng không phải một bức tượng thạch cao, nếu mọi người để ý kỹ sẽ thấy ánh mắt cùng làn da hắn có sức sống hơn mọi khi.
Người bước vào là thư ký bị đuổi ra trước đó, anh ta cúi chào rồi bắt đầu nói.
- Mọi thứ đã được sắp xếp xong, cậu chủ có thể lên đường được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của hắn sáng lên khi nghe thấy điều này và vội vàng kêu cô lại cùng đi với mình. Đào Hoa Quân rất hiếu kỳ, cô không biết là điều gì lại khiến cho hắn hứng thú đến vậy. Nhưng cũng không cần cô phải hỏi thì hắn đã nói rồi.
- Hôm nay chúng ta sẽ đi viếng mộ, một người cực kỳ “đáng nhớ”.
Hắn nhấn mạnh vào hai từ cuối làm cô có chút nghi ngờ về danh tính của người sắp được hắn viếng thăm. Không biết hắn có thực sự nhớ đến vì quan tâm hay là đối ngược lại, việc mày làm cô thấy quan ngại cực kỳ. Mặc dù vậy, cô cũng không thể quá qua loa trong việc đi viếng mộ một người đã khuất.
- Chúng ta đã mua bánh trái, nhang đèn hay tiền giấy hết chưa? Đi viếng mộ thì ít nhất cũng nên làm thế nhỉ?
Ngay khi hỏi câu đầu tiên, cô đã thấy biểu cảm của cả hắn lẫn người thư ký trở nên cứng đờ. Vì họ phản ứng như thế cho nên cô cũng bối rối mà hỏi thêm câu khác. Triệu Lục Vũ lúc này nhanh chóng nở nụ cười sau đó gật đầu nói phải và giúp cô đỡ thấy mình nói hớ điều gì đó.
- Quà viếng… tất nhiên là anh đã chuẩn bị rồi, em không cần lo đâu. Chúng ta nhanh đi đến nghĩa trang thôi.
Triệu Lục Vũ vui vẻ ôm lấy eo cô cùng đi, nhưng cô vội níu tay hắn lại mà hỏi.
- Nhưng còn công việc hôm nay thì sao? Em còn chưa hoàn tất nữa…
Cô biết mình có thể tùy ý trong công việc của mình, nhưng dù cho được hắn đặc cách như vậy thì cô cũng không thể không e dè ánh mắt dè bỉu của người xung quanh được. Đồng nghiệp cũng dần trở nên cáu gắt, không hề nói chuyện với cô câu nào nữa. Tất cả bọn họ vô hình chung đều đang im lặng cô lập, tách biệt cô.
- Không sao, sẽ có người làm thay phần việc của em thôi. Không cần lo lắng đến như thế… nếu em không thích, anh có thể sa thải họ ngay bây giờ.
Giọng điệu vô tư, nhưng lại vô cùng vô tâm của hắn làm cô nghẹn họng trong phút chốc. Đào Hoa Quân không nghĩ rằng hắn lại biết cô e ngại điều gì. Tuy nhiên, việc sa thải họ là điều cô không bao giờ nghĩ đến, vì bản thân cô biết rằng có được một chỗ trong công ty này không hề dễ dàng gì.
- Ư… ừm, chúng ta mau đi thôi nhỉ. Chắc anh đang nóng lòng đi gặp người đó lắm phải không?
Đúng vậy, cô đổi chủ đề ngay vì không muốn đề cập tiếp. Cô sợ rằng, hắn không chỉ đuổi việc họ mà còn có thể thủ tiêu họ ngay khi vừa sa thải xong. Ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ cô vài giây rồi nhanh chóng rời đi và sau đó đáp lại lời cô.
- Đúng thế, anh rất muốn được gặp, dù gì kẻ này cũng là nạn nhân đầu tiên mà. “Đáng nhớ” quá đi chứ.
Nạn nhân đầu tiên? Đào Hoa Quân cảm thấy hơi choáng váng với điều mà hắn vừa nói. Tên này giết người từ lúc mấy tuổi thế, cô âm thầm nuốt nước miếng khi tự hỏi mình câu này. Viếng thăm người mình giết, chuyện này thì người chết dù đã nằm trong quan tài cũng phải đội mồ sống dậy quá.
Ngồi trong xe, cô không biết bao nhiêu lần cầu nguyện cái người đã chết kia đừng ám mình cô hoàn toàn là bị ép buộc mà đi theo. Vì quá đắm chìm trong suy nghĩ đó, Đào Hoa Quân không hề để ý đến việc hắn đang gối đầu lên đùi cô mà cười suốt vì biểu cảm thành khẩn trên gương mặt người hắn yêu.
Nghĩa trang mà họ tới cũng chỉ quanh rìa trung tâm thành phố nên chuyến đi cũng không quá dài. Nơi này cũng không quá vắng vẻ, nhưng đủ yên tĩnh để chọn làm nơi an dưỡng cho những người đã khuất. Từ xa cô có thể trông thấy những bia mộ trắng xám ẩn sau những hàng cây xanh um. Đúng vậy, đã tới nơi rồi và cô không biết những hành động sắp tới của hắn sẽ là gì.
Chiếc xe màu đen dừng lại, hắn ngồi bật dậy sửa lại quần áo của chính mình. Cô ngồi đó giật mình vì không biết từ khi nào hắn đã nằm trên đùi mình. Cửa xe được mở ra, người thư ký với gương mặt như được lập trình sẵn từ trước và chờ cho họ rời khỏi. Đào Hoa Quân mặc dù đã tiếp xúc kha khá với con người này, nhưng cảm giác của cô về người thư ký tên Nguyên này y hệt đứng trước một bức tường trắng xoá vậy. Tính cách, thói quen, suy nghĩ của anh ta không hề được bộc lộ. Thật giống như một