"Hi"
Xe ngựa đưa Hoàng Bắc Nguyệt và Ngọc Tiêu Nhi về đã dừng ở trước phủ.
"Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư đến nơi rồi. Cẩn thận", Đông Lăng đi ra phía trước lần lượt đỡ cho hai người xuống xe.
Khi xuống xe, Ngọc Tiêu Nhi đã thấy Tiêu Vận và những người khác cũng đã về. Tiêu Vận nhìn thấy Ngọc Tiêu Nhi liền quay đi vào trong.
Ngọc Tiêu Nhi có cảm giác nàng đang trốn tránh mình. Nếu đoán không nhầm thì khoảng thời gian này, Tiêu Vận đã biết được chuyện tốt mà Tuyết di nương làm bao lâu nay rồi:"Nàng đang tránh mặt ta sao?"
Buổi tối hôm đó, Ngọc Tiêu Nhi lấy ra quyển "Bách Huyền Cầm" do Phong Liên Dực đưa cho nàng lúc chiều. Trong sách là các loại huyễn thuật chiến đấu, sử dụng đàn để tạo ra ảo ảnh có thể đánh bại đối phương một cách nhanh chóng, còn có thể khiến cho đối phương có cảm giác đau đớn về tinh thần còn hơn cả thể xác nữa. Quả nhiên nghề Huyễn thuật sư so với Luyện dược và Triệu hoán sư cũng không hề kém.
"Ta hôm nay ăn lời rồi. AHIHI!!!"
"Tiêu Nhi. Muội biết đọc chữ từ khi nào thế", Hoàng Bắc Nguyệt vốn biết Ngọc Tiêu Nhi không biết chữ Hán. Nhưng hôm nay lại thấy nàng đọc sách thì thấy hơi tò mò.
"Hôm nay Thái tử đã dạy muội học chữ lúc ở thất tháp. Hắn dạy rất "chuyên nghiệp" nên muội học được rất nhanh. Giờ tạm có thể đọc được chữ rồi. Luyện tập thêm một chút là không còn lo nữa."
"Ra vậy, không ngờ Thái tử lại tốt đến như thế. Còn dạy muội học nữa, coi như về sau không lo muội đến lớp không hiểu được bài rồi.", nghe nàng nói vậy, Hoàng Bắc Nguyệt tươi cười, an tâm hơn.
Hoàng Bắc Nguyệt quay vào phòng, từ nạp giới lấy ra từ nạp giới bộ áo choàng màu đen mà nàng hay dùng khi trở thành Hí Thiên.
"Băng", Hoàng Bắc Nguyệt tâm linh gọi một tiếng triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu.
Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện trên khoảng không, từ cửa sổ nhảy lên lưng Băng điểu. Cả hai một điểu một người bay lên lẫn vào những đám mây thần không biết quỷ không hay rời khỏi Phủ Trưởng công chúa.
Hoàng cung, Đông cung Thái tử.
"Khụ khụ", Hoàng Chiến Dã ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm một cây bút lông, miệng kho khụ khụ dường như đang làm việc gì đó còn dang dở.
"Thái tử, sắc mặt của người thật kém, người nên nghỉ ngơi sớm chút", một lão ma ma đứng cạnh Hoàng Chiến Dã nhắc nhở hắn.
"Hoa ma ma, ta không sao có lẽ là đang chuyển mùa cảm thấy hơi khó chịu thôi"
Hoàng Chiến Dã nơi khóe mắt có chút thâm đen, sắc mặt lại trắng bệch hiển nhiên là do nghỉ ngơi không tốt cộng thêm độc tính của Thôn Thiên Hồng Mãng đang bá đạo hoành hành trong người của hắn.
Hoa ma ma trông thấy Hoàng Chiến Dã từ nhỏ lớn lên. Hiển nhiên tình cảm đối với hắn không khác tình mẫu tử, trông hắn dạo này càng lúc tiều tụy đi, đã vậy còn dặn bà không thể nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và những người khác tránh để họ phiền lòng, bản thân càng thấy khó chịu.
"Vậy thì ngài cũng phải nghỉ ngơi đi, bây giờ cũng