Liên lão phu nhân chuyển mắt nhìn một tiểu nữ đang rụt rè đến gần mình. Tiểu nữ có gương mặt tròn, làn da trắng hồng hào, đôi mắt nâu trắng rõ ràng ngây thơ thuần khiết của một tiểu hài nữ. Vẻ đẹp không coi là tuyệt sắc giai nhân nhưng lại khiến người khác có hảo cảm khi tiếp xúc. Hơn nữa, Liên lão phu nhân lại cảm thấy nàng ta rất giống đến năm phần một người. Mà người này lại khiến cho nàng mỗi khi nhắm mắt lại nhớ đến, ngày đêm day dứt đau khổ không thôi. Suy nghĩ một hồi, nước mắt lại không ai bảo mà rơi.
Ngọc Tiêu Nhi hốt hoảng, Liên phu nhân vừa nhìn thấy nàng lại khóc. Trong lòng nàng thắc mắc, các lão bà ở đây rất hay khóc hay sao? Nếu không vì sao từ khi vào đây đến giờ Liên phu nhân đã khóc đến ba lần rồi.
"Mẫu thân", Liên Cẩm Tú xấu hổ gọi Liên lão phu nhân. Không khác gì Ngọc Tiêu Nhi, nàng cũng không hiểu vì sao mẫu thân của nàng tại sao bây giờ lại hay xúc động đến thế, có lẽ là do tuổi tác chăng.
Liên lão phu nhân chợt nhận ra là mình thất thố, bắt đầu lau nước mắt rồi nở nụ cười phúc hậu, hơn mười nếp nhăn trên khóe mắt khẽ sát vào nhau, tăng thêm vẻ hiền hậu của một lão bà.
"Con chính là a Liên sao?", giọng khàn khàn hơi xúc động của Liên lão phu nhân cất lên hỏi Ngọc Tiêu Nhi.
"Vâng...vâng ạ."
Dù sao lúc đầu cũng thống nhất với nhau rồi, khi nàng ở bên cạnh sư phụ sẽ lấy tên mà người đặt cho nàng. Cho nên bây giờ người khác gọi nàng bằng một cái tên khác cũng không có gì lạ cả. Nhưng dù sao vẫn cảm thấy lúng túng, như tự dung thay đổi một thân phận khác vậy, cực kì khó thích ứng.
"Tốt, lại đây", Liên phu nhân tiếp tục cười rồi vẫy Ngọc Tiêu Nhi lại gần nàng hơn.
Ngọc Tiêu Nhi nhìn qua Liên Cẩm Tú, thấy nàng gật đâu mới bắt đầu đến gần Liên phu nhân để cho nàng nắm lấy tay của mình.
Liên phu nhân để Ngọc Tiêu Nhi ngồi bên cạnh mình, nhìn nàng rất kĩ một hồi rồi nói. Liên phụ nhân nói rằng bởi vì nhìn nàng giống một đứa con gái đã mất nên nhất thời xúc động. Sau đó nàng lại hỏi một vài vấn đề cá nhân của Ngọc Tiêu Nhi. Như nàng đang sống ở đâu? Cuộc sống ở Tạp Nhĩ Tháp tốt không? Việc tu luyện có gặp trắc trở gì không? Có muốn chuyển đến Liên gia để tiện cho việc học tập hay không?
Tất cả những vấn đề trên Ngọc Tiêu Nhi đều thành thật trả lời một cách thỏa đáng, riêng câu hỏi có muốn chuyển đến Liên gia để sống thì Ngọc Tiêu Nhi từ chối, vì đối với nàng Tạp Nhĩ Tháp không chỉ nơi mà nàng muốn ở, mà nó còn là nơi sống tốt nhất. Nàng có cuộc sống tốt nhất? Thân phận thỏa đáng? Mối quan hệ ổn thỏa? Bạn bè tốt nhất? Hơn nữa khi ở đó nàng sẽ tìm ra cách để quay về thế giới của mình. Hồng Thiên đại lục tuy tài nguyên trù phú giàu có hơn, nhưng chỉ đảm bảo được nền sống vật chất, còn tinh thần thì sao? Ở đây tuổi thọ của mỗi người đều là mấy trăm tuổi, một nhân loại bình thường như nàng liệu có thích hợp để sống ở đây không? Nếu đổi lại người khác đều muốn sống ở chốn tiên cảnh giàu sang, thì nàng chỉ muốn làm người bình thường, theo đuổi những lí tưởng của mình, được ở cạnh bạn bè và người thân mà thôi.
Thấy Ngọc Tiêu Nhi không có ý định sống ở đây, Liên phu nhân cũng không gượng ép, nàng lại hỏi Ngọc Tiêu Nhi những vấn đề khác. Cuộc trò chuyện của hai người kéo dài không biết là bao lâu.
Vị ma ma kia sau khi ra ngoài liền gặp một lão già, mái tóc bạc trắng nhưng động tác còn nhanh nhẹn, thân mình khoác một bộ áo lụa đắt tiền, tuy nhiên so với chất vải của Liên Cẩm Tú và Liên lão phu nhân vẫn không là gì. Lão già đi đường không ngẩng cao đầu và chỉ hơi khum người lại mà đi, đi đến gần nhìn thấy ma ma ra ngoài liền ngẩng lên đến gần vị ma ma đó.
"Khúc ma ma đó à, phu nhân có ở bên trong không", lão già đó cung kính một hồi với Khúc ma ma rồi hỏi thăm.
"Có, nhưng phu nhân đang ở cùng gia chủ với một vị khách, e là lúc này không thể nói chuyện với quản gia được"
Khúc ma ma đáp lại Trần quản gia. Nhìn bề ngoài của Khúc ma ma so với Trần quản gia và Liên lão phu nhân có phần nhanh nhẹn hơn, nàng dù sao tuổi tác so với hai người cũng là nhỏ hơn nhưng lại là trong số những người làm sống ở đây lâu nhất. Mái tóc vừa đen vừa trắng được búi gọn một chỗ, nước da trắng hồng vài nếp nhăn nơi khóe mắt nhưng đôi mắt lại vô cùng tinh anh. Thân hình cao gầy đứng thắng lưng so với Trần quản gia hơi khum người lại.
"Vậy sao, thật hiếm khi lão phu nhân tiếp một vị khách", Trần tổng quản nhìn vào nhà, trông thấy Liên phu nhân đang nói chuyện với Liên Cẩm Tú, bên cạnh còn có một tiểu cô nương khác.
"Cô nương ấy là người Gia chủ mang từ Tạp Nhĩ Tháp về. Xem ra có quan hệ với người đó"