Nam nhân kia vừa nghe nhà hoàn nói Ngọc Tiêu Nhi là khách của Liên Cẩm Tú liền thảy đổi sắc mặt. Lúc đầu là kinh ngạc, sau đó trở nên ôn hòa hơn.
"Xin lỗi, lúc nãy ta có hơi lỗ mãng, mong cô nương bỏ qua cho", hắn cười ồn hòa rồi hơi cúi đầu tạ tội.
"Không sao, vốn là ta cũng có sai", Ngọc Tiêu Nhi có chút lung túng với thái độ của nam nhân này.
Nam nhân kia nghe vậy có chút ngượng ngùng, hắn tiến lại gần Ngọc Tiêu Nhi hơn chút nữa.
"Tại hạ là Liên Tống Quân, là người trông coi các dược liệu ở Liên gia"
"Còn ta là Ngọc...à không...ta là Liên Tự Liên", Ngọc Tiêu Nhi ngượng ngùng cười, xém chút nữa là nàng quên mất thân phận của mình. Thật sự sư phụ đặt cho nàng cái tên quá khó nghe.
"Hóa ra cô nương là đệ tử của biểu muội ta", Liên Tống Quân bày ra vẻ kinh ngạc.
Ngọc Tiêu Nhi sững sờ một chút, xem ra nàng đoán không có sai. Đây chính là biểu ca của sư phụ nàng. Liên gia theo chế độ mẫu hệ, các đời gia chủ chỉ truyền cho nữ nhi. Những ai lấy cô nương của Liên gia thì phải sang ở rể. Con sinh ra cũng phải mang họ Liên. Nên Liên Tống Quân có lẽ là con của chị hay em của Liên lão phu nhân. Nhưng có một cái Ngọc Tiêu Nhi lại rất hài lòng ở đây. Đó là không có việc tam thê tứ thiếp như ở Tạp Nhĩ Tháp. Mỗi một nữ nhân chỉ được lấy một nam nhân. Trừ phi phu quân họ chết đi hay li thân thì mới được tái hôn. Đặc điểm này gần giống với hiện đại. Cho nên mặc dù là mẫu hệ nhưng vị trí của nam nhân ở Liên gia không có thấp, điển hình như Liên Tống Quân có thể nắm giữ vị trí quan trọng như vậy.
"Nếu vậy thì ta phải gọi người là biểu thúc rồi", Ngọc Tiêu Nhi mỉm cười nói
"Không đâu, muội cũng có thể gọi ta là biểu ca", Liên Tống Quân vội vã nói
Ngọc Tiêu Nhi ngây người ra, nàng không hiểu tại sao nàng được gọi biểu ca của sư phụ mình là biểu ca. Nhìn vẻ mặt của Liên Tống Quân không giống như đùa. Dường như hắn rất muốn được nghe người khác gọi mình là biểu ca. Nhưng chẳng lẽ Liên Cẩm Tú gọi vẫn chưa đủ hay sao.
"Ta lại thất lễ rồi", nhận ra mình quá đáng, Liên Tống Quân ngại ngùng nói, hắn xấu hổ quay mặt đi.
Ngọc Tiêu Nhi trông vậy không nói gì, nàng chỉ cúi đầu im lặng, không khi xung quanh lại đột nhiên chìm xuống. Nha hoàn đi theo nàng cũng cảm thấy khó hiểu. Biểu thiếu bình thường làm việc cẩn trọng dứt khoát không kém gì gia chủ nhà nàng. Tiếp xúc với bất kì ai cũng là một vẻ lạnh nhạt. Chưa bao giờ nàng nhìn thấy vẻ hấp tấp này của ngài ấy.
"Ta chỉ cảm thấy gọi là biểu thúc già quá. Chẳng lẽ ngươi thấy ta già sao", Liên Tống Quân mở miệng lên để đánh tan cái không khí ngượng ngùng này. Hắn mỉm cười ôn hòa.
"Không có, huynh rất đẹp", Ngọc Tiêu Nhi lung túng đáp lại. rồi đột nhiên cảm thấy mình quá thất lễ. Tự nhiên khen một nam nhân khác đẹp. Ở hiện đại nàng còn thấy ngại, chứ đừng nói là ở cổ đại. Nghĩ đến đây nàng liền nghĩ rằng, Liên Tống Quân thấy nàng quá suồng sã, nhất định sẽ chán ghét nàng. Chỉ nghĩ như vậy thôi đã cảm thấy mất mặt rồi, nàng đã thấy vậy chứ huống hồ gì là Liên Tống Quân.
"Vậy muội nỡ lòng gọi ta là thúc sao", Liên Tống Quân vui vẻ cười, hắn không những không cảm thấy khó chịu còn rất thích thú. Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy thật khó hiểu, phải chăng những lễ nghi ở đây khác với Tạp Nhĩ Tháp.
"Nếu vậy thì muội gọi ta như thế nào cũng được, chỉ cần đừng gọi ta là thúc là được", nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Ngọc Tiêu Nhi, Liên Tống Quân đành đưa ra sự lựa chọn cho nàng.
Nghe Liên Tống Quân giải thích, Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy cũng rất hợp lí. Nàng suy nghĩ một giây rồi nói.
"Vậy ta gọi huynh là Tống Quân ca ca vậy. Nhưng sư phụ biết được nếu có mắng ta thì huynh phải bênh ta đó", Ngọc Tiêu Nhi ra vẻ nghiêm túc nói.
Nhìn gương mặt tròn tròn trắng trắng của Ngọc Tiêu Nhi, vừa vẻ nghiêm túc lại có chút đáng yêu. Liên Tống Quân không kìm lòng mà bật cười. Nụ cười càng khiến gương mặt anh tuấn càng thêm đẹp. Không ngoại trừ một cô gái nào. Chỉ cần vô tình gặp một lần đều sẽ cả đời khó quên. Kể cả Ngọc Tiêu Nhi.
Liên Tống Quân làm việc dứt khoát, vô tình. Chưa bao giờ thấy hắn cười một cách thật lòng như vậy bao giờ. Nếu để cho ai khác thấy sẽ còn tưởng rằng trời sụp. Nha hoàn bị lãng quên từ bao giờ kia cũng cảm thấy như thế. Thật ra trước kia hắn có một biểu muội. Nàng ta thi thoảng làm nũng để hắn an ủi, thi thoảng âu sầu về khiến hắn lo lắng, thi thoảng kể chuyện cho hắn vui, là người duy nhất thật lòng với hắn. Tính tình hoạt bát tám phần giống với Ngọc Tiêu Nhi. Hai người bên cạnh nhau từ khi còn rất nhỏ lại thêm một thân tài hoa của nàng khiến hắn yêu nàng từ khi chưa đủ một trăm năm mươi tuổi. Nhưng thế sự khó lường, biểu muội đó của hắn yêu một người khác, sau đó vì yêu mà hận. Cuối cùng bỏ mạng ở nơi đất khách quên người. Kể từ đó hắn lạnh nhạt với tất cả mọi người xung quanh, quanh thân lúc nào cũng có hàn khí, làm việc vô tình quyết đoán.
Ngọc Tiêu Nhi không biết cách làm việc của Liên Tống Quân như thế nào, nàng cảm thấy hắn là người dịu dàng dễ tính. Tiếp xúc lần đầu liền cảm thấy thân quen. Trên đời này nam nhân đẹp mà hòa đồng với nàng thật không có nhiều. Ngoại trừ Bạc Lương đã quen