34, Đường dài.
Đến tối Dịch Trần Lương tỉnh lại.
Phòng bệnh trống không, chỉ có ánh đèn chói mắt cùng với vách tường trắng tuyết.
Cả người đau như vừa bị nghiền qua, cậu hơi động, cơn choáng váng buồn nôn nối gót ập đến, cậu mờ mịt nhìn chằm chằm bình truyền nước đang nhỏ giọt, chớp chớp mắt.
Cửa phòng bệnh dường như không được khép chặt, mơ hồ nghe được âm thanh nói chuyện bên ngoài.
"Về nhanh vậy…"
"...!Không thấy ai cậu ấy sẽ quậy…"
Bên ngoài còn nói gì đó, thì có người đẩy cửa bước vào.
Y tá cầm bình truyền nước cười tủm tỉm nhìn Dịch Trần Lương, "Tiểu soái ca tỉnh rồi này."
Dịch Trần Lương không nhìn cô, ánh mắt dính trên người Vân Phương không rời.
Vân Phương rũ mắt không nhìn cậu, thả đồ vật trong tay xuống, lấy cái chai trong tay y tá, "Để tôi."
"À được." Y tá cười trêu ghẹo, "Tiểu soái ca đừng nhìn chằm chằm như vậy chứ, nhìn đến mức hai tai anh cậu đều đỏ hết rồi này!"
Động tác của Vân Phương khựng lại, Dịch Trần Lương không tự chủ mà chuyển ánh mắt lên lỗ tai anh, quả nhiên đã chuyển sang màu đỏ.
"Nhớ đừng cho em trai ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, thực phẩm nhiều đường cũng không được, chị ra ngoài trước, có việc gì thì nhớ bấm chuông." Cô y tá nhìn qua rất thích Vân Phương, còn cố ý vẫy tay với anh.
Vân Phương chỉ khách sáo gật đầu, lấy bữa chiều mình mua đặt lên cái tủ cạnh mép giường, nói với Dịch Trần Lương, "Dậy húp chút cháo."
Dịch Trần Lương bình tĩnh nhìn anh, giọng nói khàn khàn, "Tao hôn mày."
Tay Vân Phương run lên, thiếu chút nữa làm rơi chén cháo, nhưng trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh, "Cậu lúc đó là do bị sốt nên đầu óc không tỉnh táo."
Dịch Trần Lương im lặng hai giây, à một tiếng: "Vậy nghĩa là sau này chỉ cần lúc tao sốt là có thể hôn?"
Vân Phương rất muốn ụp chén cháo lên đầu Dịch Trần Lương.
"Chút nữa quên mất." Dịch Trần Lương nghiêm trang nói: "Lúc say cũng có thể."
[ =)))))))) ]
"Dịch Trần Lương," Vân Phương để chén cháo xuống, giọng điệu nghiêm túc nói: "Cậu nói năng đàng hoàng lại cho tôi."
"Ờm." Dịch Trần Lương rầu rĩ lên: "Vân Phương, tao đói."
Vân Phương hít sâu một hơi, thuyết phục mình không được đánh người bệnh, bưng chén cháo lên đút cho cậu.
Dịch Trần Lương gần ba ngày không ăn gì nhớ thương hạt ngọc nóng hổi, Vân Phương đút một miếng ăn hết một miếng ngay lập tức, không bao lâu đã ăn sạch một chén cháo đầy.
Tay phải của cậu không thể hoạt động, tay trái châm kim, sau khi ăn xong Vân Phương lấy giấy vệ sinh lau miệng cho cậu, kết quả bị cậu cách một lớp giấy vệ sinh cắn một cái lên ngón tay.
Vân Phương thử rút ra nhưng không được, "Thuộc họ chó à?"
Dịch Trần Lương nghiến răng cắn ngón tay anh.
"Nhả ra." Vân Phương trừng mắt liếc cậu.
Dịch Trần Lương không tình nguyện mà hé miệng, dùng đôi mắt trông mong nhìn anh.
Vân Phương không chịu nổi dáng vẻ này của cậu, "Cậu rốt cuộc muốn cái gì?"
"Muốn lúc không bị sốt cũng có thể hôn mày." Dịch Trần Lương chân thành nói: "Lần trước sốt mê mang, chưa nếm được vị gì."
"....." Vân Phương vừa nghe được câu đầu tiên ngay lập tức muốn đánh người, nghe đến câu thứ hai thì bị sự miêu tả ly kỳ của cậu làm lệch hướng, "Còn có thể nếm được vị?"
"Có thể." Dịch Trần Lương l!ếm l!ếm miệng, nhìn anh đưa ra lời mời hết sức chân thành, "Muốn thử chút không?"
Vân Phương lạnh lùng từ chối lời mời của cậu, đe doạ nói: "Tôi thấy cậu đang muốn khâu thêm vài mũi nữa lên đầu đấy."
Dịch Trần Lương hơi chút tiếc nuối thở dài.
Vân Phương biết ở cái tuổi này mấy tên nhóc nam sinh đều tinh lực tràn đầy, động một chút là nghĩ đến toàn mấy thứ bậy bạ, nhưng anh rất không hiểu vì cái gì mà Dịch Trần Lương cũng sẽ như vậy.
Trong trí nhớ của mình, anh đối với những thứ này từ đầu đến cuối không có chút hứng thú nào.
Sau này khi lớn tuổi hơn đi ngoài đường nhìn thấy người đẹp nhìn nhiều thêm hai cái đã coi như phá giới, thanh tâm quả dục đến mức bị mắng là lãnh đạm cũng không sai.
Vì sao sau khi Dịch Trần Lương trải qua chuyện sống còn kia, chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải báo thù mà là mặt không đổi sắc đi giở trò lưu manh với một thằng con trai?
Vì cái gì mà Dịch Trần Lương lại biến thành như vậy?
Vân Phương lâm vào một cảm giác tự nghi hoặc không thể tưởng tượng nổi.
Mình không thể không biết xấu hổ như vậy được.
Tuy Dịch Trần Lương vừa tỉnh lại đã lăn lộn một trận, nhưng đương nhiên cơ thể đầy thương tích không cho phép cậu phấn khích như thế.
Tinh thần, trạng thái rất nhanh trở nên uể oải không còn sức, đau đến mức không ngừng nhíu mày.
"Cậu gãy hai cái xương sườn, đau là bình thường." Vân Phương ngồi bên mép giường chỉnh chăn cho cậu, "Thở mạnh hay ho đều sẽ thấy đau, cho dù đã băng bó cố định ngực, nhưng lúc ho vẫn phải cẩn thận.
Nếu đau quá không chịu không nổi thì uống thuốc giảm đau."
Dịch Trần Lương- dưới mắt có hai quần thâm xanh đen hiện trên khuôn mặt tái nhợt cực kỳ rõ ràng, mới hai ngày ngắn ngủi mà đã gầy đi nhiều- nghe vậy nói: "Sao mày biết rõ quá vậy?"
"Đương nhiên là bởi vì tôi —" Tay Vân Phương đang vươn ra lấy quả táo khựng một cái, thay đổi lời nói, "Nghe bác sĩ nói."
Dịch Trần Lương cảm thấy đoạn tạm dừng của anh có chút quái lạ, nhưng chưa kịp nghĩ sâu xa thì đã bị Vân Phương đút một miếng táo vào miệng, "Nhai từ từ thôi."
"Ồ." Từ nhỏ đến lớn Dịch Trần Lương chưa từng trải qua sự chăm sóc vừa tinh tế vừa tri kỷ nào như vậy, miếng táo trong miệng so với bình thường còn ngọt hơn mấy lần, vừa ăn vừa híp mắt nhìn Vân Phương cười.
"Cười ngây ngô cái gì." Vân Phương ghét bỏ nhìn cậu một cái, tay đút thêm cho cậu một miếng nữa.
Trong lòng thầm nghĩ sao cười giống con chó ngốc thế không biết.
Sau đó lại thấy may mắn, may mắn lúc