Chu Dĩ Nhu đi rồi, đi sạch sẽ lưu loát không mang theo một chút do dự.
Nước mắt khẽ động, Đào Hựu Tình chịu đựng cố gắng không để nó rơi xuống, nàng dùng đôi mắt mê mang nước mắt nhìn phía cửa nhà, trầm mặc hơn nửa ngày rốt cuộc nàng tức giận, mắng một tiếng: "Mẹ nó, Chu Dĩ Nhu, cô lại là tra nữ!"
Sau đó rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa mà khóc lên. Khóc cho tâm mình bị Chu Dĩ Nhu nghiền nát, khóc cho chính mình bỏ thời gian 5 năm làm chuyện ngu ngốc, không có tôn nghiêm mà ở bên cạnh Chu Dĩ Nhu.
Giờ phút này đây nàng đã mệt mỏi cùng mờ mịt, Chu Dĩ Nhu vĩnh viễn sẽ không thích nàng, cô chỉ biết đi thích Giang Nhã Lăng kia, nàng đến tột cùng là vì muốn chịu khổ nên mới cố gắng đến hôm nay sao?
Nếu đợi 5 năm vẫn không được đáp lại, thì đó không còn là sự chờ đợi có ý nghĩa nữa, lúc này nàng đã tỉnh táo rồi đã chặt đứt để rút lui, ít nhất còn có thể giữa cho bản thân chút tôn nghiêm, để bản thân trước mặt Chu Dĩ Nhu không quá mức chật vật khó coi.
Giống như cậu nàng đã nói qua, nếu đối phương không phải là người sẽ ở bên cạnh mình, vậy không cần lộ ra bộ dáng nản lòng hay yếu ớt, bởi vì đối phương cũng sẽ không đến bên an ủi mình, họ chỉ biết xem mình như kẻ vô năng thất bại.
Nàng không thể để cho Chu Dĩ Nhu cảm thấy nàng là kẻ thất bại, nàng muốn tiêu sái mà đi, để cho Chu Dĩ Nhu biết Đào Hựu Tình cũng không phải không có cô sẽ không được, cũng không hèn mọn như vậy.
Nàng đem mặt chôn ở giữa hai tay hai chân, một lúc sau liền nghĩ thông suốt, nhưng lại càng khóc lợi hại hơn, nước mắt cứ xoạch xoạch mà kéo đến, nhưng không phải là do nàng không cam lòng, mà thuần túy chỉ vì phát tiết ủy khuất trong lòng mình.
Thích một người 5 năm, lại không chờ được tới lúc trở thành nơi người kia muốn liếc nhìn một cái như cũ, nói không khổ sở không ủy khuất đều là giả. Nàng buộc bản thân phát tiết tựa như cậu đã nói qua, khó chịu thì cứ khóc, khóc đủ rồi có thể tốt lại.
-Chờ nàng tốt lại, sẽ không bao giờ thích Chu Dĩ Nhu nữa.
Tiếp theo nàng nghe thấy tiếng điện thoại của mình vang lên một chút, tiếng khóc cũng theo đó dừng lại, nâng đôi mắt đỏ bừng nhìn về chiếc điện thoại đặt ở trên bàn.
Là Quan Mỹ Lâm.
Quan Mỹ Lâm đã nhắn nhiều tin liên tiếp, liên tục gửi đến một tràn tin nhắn thật dài, trừ bỏ cảm thán "A" ra chính là toàn dấu chấm than, giống như phi thường kích động.
[Mỹ Lâm]: A a a a a a chị em tốt cậu mau xem a! hạng nhất tìm kiếm là cậu a!
[Mỹ Lâm]: A a a a a a a!!!!!
[Mỹ Lâm]: Đào Tiên Nữ của chúng ta thật tuyệt!!!
Trong lòng Đào Hựu Tình hoài nghi, thật sự không nghĩ được rõ hạng một tìm kiếm sẽ có cái gì của nàng, còn sẽ làm Quan Mỹ Lâm kích động như vậy.
Nàng ngưng ngưng nước mắt, kéo màn hình, kéo lên tiếp thì lại phát hiện một người nọ mở topic : Kinh diễm đến làm người khác khó có thể quên được.
Hạng nhất tìm kiếm, quả nhiên là nàng, nói đúng ra là nàng của 5 năm trước.
Đề tài là về tiết mục biểu diễn của nàng 5 năm trước, dòng ghi chú viết: Người đời đều nói lúc niên thiếu không nên gặp qua người quá kinh diễm, khi người này lưu tái* tôi liền hiểu rõ những lời này.
QAQ nói thật, tôi thật nan bình a!!! Cô ấy lợi hại như vậy vì cái gì phải lui tái a!!!.
(*Lui tái: rút lui)
Đào Hựu Tình tùy tay click mở bài viết của người này, là nàng mặc trang phục đỏ biểu diễn trên sân khấu, còn hướng màn ảnh nhướng mày cười bày ra bộ dáng xấu xa, ánh mắt lười ngạo, giống như đã đem thế giới dẫm dưới chân mình, không sợ điều gì dù là mưa hay gió.
Tiếc mục này dù là xem cách màn hình, dù là đã 5 năm, nàng đều có thể rõ ràng cảm nhận lại được cảm giác năm đó bản thân có bao nhiêu tự tin, khí phách hăng hái cỡ nào đứng trên sân khấu.
Nàng nhìn chương trình này bỗng dưng nước mắt lại lặng yên dừng lại, lực chú ý cũng hoàn toàn di chuyển đến những bình luận phía trên.
Nàng click mở phần trả lời bên trong, thế nhưng thật sự có không ít người chân tình cảm thấy tiếc nuối sự việc năm đó nàng lui tái, có tiếc có oán hận thậm chí là bàn luận rằng có âm mưu.
Xem hết một lượt thì ký ức năm đó cũng bắt đầu cuồn cuộn lên trong đầu nàng--
Nàng với Gia Nhã Lăng thật ra là cùng một đợt thực tập sinh, còn có Mỹ Lâm. Cô cùng Mỹ Lâm đến từ Hưng Lan Culture (Văn hóa Hưng Lan) , cho nên đã sớm qua lại cùng quen biết. Bất quá lúc đầu cũng không phải rất quen thuộc cô ấy, một thiên kim nhà giàu, lúc sau mới ngoài ý muốn trở thành bạn rất thân.
Khi đó ba người các cô từng người đại diện cho các công ty tham gia chương trình tuyển tú*, nàng đã chuẩn bị đầy đủ mười phần, tràn đầy tự tin mà thể hiện bản thân trên sân khấu, ở kỳ thứ nhất liền thành công dùng mị lực cùng năng lực chinh phục toàn trường quay cùng với khán giả truyền hình, còn để lại hỗn chiến trên mạng.
(Là chương trình như Thanh xuân có bạn, Idol producer)
Lúc đó, ai thi cùng đợt với nàng đều cảm thấy nàng nhất định có thể ra mắt mà nàng cũng giống như họ tự tin nghĩ thế— cậu cũng đã dạy nàng làm người phải tự tin, bất luận ở thời điểm nào cũng phải tin tưởng chính bản thân mình.
Kết quả lại ngoài ý muốn, có chuyện ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc của nàng.
Mẹ nàng lại gặp một đợt bệnh nặng, nằm trên giường dậy không nổi, tiền giải phẫu cùng tiền thuốc làm cho nhà đã vốn không giàu có gì lại dậu đổ bìm leo. Cậu của nàng lo lắng cho người chị ruột duy nhất này, vì để gom đủ chi phí phẫu thuật một ngày 24 giờ đều đi làm, hận không thể biến bản thân thành máy móc mà làm việc, nạp điện nạp điện là có thể làm liên tục.
Nàng rất lo lắng cho người cậu luôn yêu thương chiếu cố mình lớn lên, cũng lo lắng cho mẹ mình, vì thế tâm tình đã hạ xuống một thời gian, mà thời gian này đúng vào lúc nàng tham gia chương trình tuyển tú.
Nhưng nàng cũng nhanh chóng tỉnh lại lấy lại tinh thần, bởi vì chỉ lo lắng là vô dụng, có thể mượn tiền đều mượn, hiện tại nàng chỉ có thể càng nỗ lực, nỗ lực mới có thể ra mắt kiếm tiền, làm minh tinh so với người thường thì kiếm tiền khả quan hơn nhiều.
Chính là Hưng Lan Culture không có cho nàng cơ hội này, người phụ trách tìm nàng, làm cho nàng lui tái, lý do được đưa ra là do Mẹ nàng bệnh nặng sẽ làm ảnh hưởng trạng thái thi đấu của bản thân, cho nên Hưng Lan Culture nguyện ý để cho nàng lui về chiếu cố cho mẹ.
Nói thật ra, lúc nàng nghe thấy lý do này cũng thật choáng váng, xem Hưng Lan Culture đều là lừa đảo— lý do này chỉ có thể thuyết phục người mới lớn có đứng ra lãnh đạo tốt sao!
Bất luận nàng đảm bảo bản thân sẽ không đem cảm xúc kia vào lúc thi đấu ra sao, Hưng Lan Culture đều không nghe, kiên trì kêu nàng phải lui tái. Mà khi đó Hưng Lan Culture còn chưa được Chu Dĩ Nhu quản.
Nàng cảm thấy chuyện này lại không đơn giản như thế, nhưng nghĩ thế nào cũng không lần ra được manh mối, hơn nữa biến cố gia đình lại nghiêm trọng, cảm xúc của nàng một lần nữa lại hạ xuống.
Mà Chu Dĩ Nhu lúc đó lại xuất hiện, giúp nàng chi trả phí phẫu thuật tốn kém kia, cô dùng lý do giữ gìn thanh danh cho Hưng Lan Culture, hy vọng nàng không nên trách công ty đưa ra quyết định làm nàng lui tái, nói trắng ra chính là phí bịt miệng, nhưng phí bịt miệng này đưa cho nàng như mưa đúng lúc lúc hạn.
Nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng Hưng Lan Cuture thỏa hiệp, lựa chọn lui tái.
Mà nàng cùng với Chu Dĩ Nhu cứ như vậy nhận thức, cũng từ lúc này chú ý Chu Dĩ Nhu, sau đó từng bước từng bước liền thích cô....
Suy nghĩ kéo về, tuy rằng nàng thật sự cảm kích Chu Dĩ Nhu đã khẳng khái giúp tiền, nhưng hiện tại vẫn không nhịn được mắng miệng cái: "Thảo, Nghiệt duyên!"
Nàng lúc ấy nếu không phải vì nghèo, cũng sẽ không dính bên cạnh cô một lần liền 5 năm.
Được, bất luận năm đó như thế nào thì hiện tại nàng cũng đã quyết định sẽ không thích Chu Dĩ Nhu nữa.
Khóc xong mắng xong, nàng cũng chấn chỉnh tâm tình lại cho tốt, từ bây giờ từ một giây này bắt đầu, nàng sẽ không lại động tâm với Chu Dĩ Nhu, sẽ không lại đuổi theo thân ảnh của cô, ba chữ "Chu Dĩ Nhu" này