Không khí trong lành, trời trong không mây.
Ngày hôm qua Đào Hựu Tình làm càng khóc rống một hồi, lúc sau đều hoàn toàn buông bỏ được, lúc trước nàng là bị tình yêu làm mê muội đầu óc, quá mức hồ đồ còn bây giờ nàng đã tỉnh táo lại.
Nàng muốn cùng Chu Dĩ Nhu phủi sạch quan hệ, không bao giờ ngốc nghếch cho đi không, ngây ngốc làm Gia Nhã Lăng thứ hai như vậy. Ở bên người ta liếm cẩu* lâu như vậy mà cũng quay về hai bàn tay trắng, cho nên nàng phải làm Đào Hựu Tình, thà rằng liếm cẩu chính mình!
(*Liếm cẩu "舔狗" : chỉ người mà trong mối quan hệ tình cảm, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn dây dưa không màng liêm sĩ)
Nàng đứng trước gương nhìn bản thân, như thông thường dùng mười phần khí lực khen bản thân một lúc.
"Đáng chết, bổn tiên nữ lạc đường nay đã biết đường quay lại, còn nhìn rất mê người như thế!" Đào Hựu Tình tự luyến cảm thán, điên cuồng cổ vũ bản thân cố lên.
Chu Dĩ Nhu nhìn nàng không hợp mắt là vấn đề của cô ta, không liên quan gì đến nàng, nàng vẫn là Đào Tiên nữ ưu tú xinh đẹp như trước!
Hôm nay, nàng muốn cùng Quan Mỹ Lâm đi ăn BBQ, hai người đi đến nhà hàng nướng lớn ở khu thương mại, bao một khu nhỏ thoải mái dễ chịu mà ăn uống thỏa thích.
Nàng thản nhiên mà đem chuyện tình ngày hôm qua tường thuật lại cho Quan Mỹ Lâm nghe, Quan Mỹ Lâm sau khi nghe xong cũng tức giận trong lòng, liền đập bàn tức giận mắng: "Tra nữ!"
Quan Mỹ Lâm lòng đầy căm phẫn: "Không thích thì không thích, phải nói những lời như thế sao?! Cô ta cho rằng ai ở cùng thì cô ta sẽ xem như Gia Nhã Lăng sao?!"
"Hựu Tình cậu đừng nghe cô ta nói bậy, cậu đáng giá, ở trong tớ so với Giang Nhã Lăng còn gấp một trăm, không, một trăm triệu lần!"
Cho đến nay, Quan Nhã Lâm vẫn tin tưởng rằng nếu năm đó Hựu Tình thành công ra mắt thì hiện tại khẳng định đã nổi tiếng đến mức nào, Giang Nhã Lăng cũng mơ ước còn khó thấy được bóng lưng Hựu Tình!
Quan Mỹ Lâm: "Cậu lớn lên so với cô ta đẹp hơn một trăm lần, nhảy múa, ca hát đều tốt hơn cô ta! Nhìn không thuận mắt cậu là do Chu Dĩ Nhu ngu xuẩn, tuyệt đối không phải vấn đề của cậu!"
Đào Hựu Tình buông que nướng, vẻ mặt cảm động mà ôm tay: "Cảm ơn chị em tốt bênh vực lẽ phải, nếu cậu nghiêm túc khen tớ thì tớ không khách khí mà nhận nha!"
Đối với người thích tự luyến như nàng, khích lệ như thế có thể không có hiệu quả sao?
Quan Mỹ Lâm: "Đây là sự thật, cậu nói chuyện có thể kiêu ngạo một chút." Lại tức thì mà nói: "Thật tức giận, nói đến cô ta liền ăn không ngon."
Đào Hựu Tình nghe vậy, lại lấy thêm mấy xâu thịt hướng dĩa đồ ăn bỏ lên, một bên thoải mái mà nói: "Được, không nghĩ nữa, ăn thật ngon ha."
Quan Mỹ Lâm nhìn về phía nàng, liền thấy nàng ngạo nghễ chọt tóc dài của bản thân nói: "Lại đây, nhìn tớ thêm một chút, tú sắc khả xan*, hiểu không? Nhìn tớ tuyệt đối ăn ngon hơn."
(*Tú sắc khả xan: Ý nói một người có nhan sắc mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.)
Đào Hựu Tình: "Đáng chết, diện mạo như tớ liền có thể trực tiếp thay cơm cho dạ dày!"
Đào - vương giả tự luyến - Hựu Tình: [quá mức xinh đẹp thật là một loại buồn rầu.JPG]
Quan Mỹ Lâm yên lặng mà bảo vệ vị trí dạ dày, bất quá có đôi kh cô thật sự rất tò mò, Đào Hựu Tình là làm sao có thể bày trò tự luyến được như vậy? mỗi lần Đào Hựu Tình dùng các loại từ ngữ khích lệ tự luyến đều không giống nhau.
Tuy rằng bạn mình xác lớn lên đặc biệt đẹp, cũng coi như hợp với những gì cậu ấy tự luyến... Nhưng vẫn rất thần kỳ a!
Tiếp theo Quan Mỹ Lâm đột nhiên nhớ tới một việc. Quan tâm nói: "Đào Hựu Tình, gần đây thân thể dì thế nào rồi?"
Đào mẹ năm đó cứu thì cứu về rồi nhưng bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, thân thể qua mỗi năm đều tệ đi. Nhưng vẫn không thể buông bỏ nên phải dùng thuốc, chi phí giải phẫu tất cả đều là Chu Dĩ Nhu chi tiền, cho tới bây giờ đều là như thế, đây cũng là lí do năm đó Đào Hựu Tình đồng ý làʍ ŧìиɦ nhân bí mật của cô ta, cũng vẫn luôn xem đây là tâm ý của cô ta vậy.
Nhắc tới Đào mẹ, Đào Hựu Tình liền không có hứng thú, trong mắt thì hiện lên vẻ vắng vẻ, ngữ khí không bình tình: "Vẫn là như vậy." Lại nói "Bà vẫn không muốn nhìn thấy mình."
Nàng thân cận với cậu hơn, từ nhỏ liền không thân cận với mẹ ruột, không đúng phải nói là mẹ nàng không chịu thân cận với nàng, thật giống như là sinh nàng ra thì đã hết trách nhiệm, nàng sống hay chết cùng bà không có liên quan, xa cách giống như người xa lạ.
Cũng bởi vì mẹ ruột từ nhỏ xa cách nàng, cho nên Đào Hựu Tình đối với người mẹ này cũng không có cảm tình gì, bà không muốn thấy nàng, thì nàng liền không nghĩ sẽ đi gặp bà, hai người liền bình bình như không có việc gì lớn vậy.
Quan Mỹ Lâm thở dài, nhẹ nhàng võ vỗ mu bàn tay nàng an ủi nói: "Có lẽ dì Đào nghĩ không muốn cậu nhìn thấy bộ dáng sinh bệnh của bà, cậu không cần khổ sở nha..."
Đương nhiên cô biết tình huống gia đình của bạn thân mình, Quan Mỹ Lân đương nhiên phải hảo hảo an ủi bạn tốt, miễn cho bạn tốt lại đi vào ngõ cụt luẩn quẩn trong lòng.
Mẹ ruột cùng bản thân không thân thiết, điều này đối với đứa nhỏ nào cũng là một cái đả kích trí mạng.
Đào Hựu Tình không sao cả cười cười: "Yên tâm , có cậu bên cạnh, tớ đã sớm không để bụng chuyện này."
Không có mẹ yêu thương, nàng còn có cậu a, cậu Đào Thanh chính là người đáng yêu ôn nhu nhất nhất trên thế giới này, có cậu làm bạn, nàng đã thấy đủ.
Chỉ là bên trong nhân sinh, mỗi một chỗ đều cất giấu đột ngột ngoài ý muốn làm người không kịp phòng ngừa.
Quan Mỹ Lâm sợ nàng thương tâm khi nhớ tới cậu đã qua đời, vội vàng nói sang chuyện khác: "Vậy, vậy cậu tính toán khi nào thì rời khỏi Chu Dĩ Nhu nha?"
Quan Mỹ Lâm hy vọng nàng có thể lập tức dọn đi khỏi chung cư của Chu Dĩ Nhu mua, cô thực sự không hy vọng bạn mình ở bên cạnh Chu Dĩ Nhu dù chỉ thêm một giây, sợ rằng đêm dài lắm mộng, vạn nhất bạn tốt hối hận rồi lại một lần nữa thích Chi Dĩ Nhu thì sao?!
Đào Hựu Tình đưa cho cô một ánh mắt "Yên tâm" : "Đêm nay tớ sẽ cùng cô ta nói rõ sau đó liền dọn đi."
Quan Mỹ Lâm nhắc nhở nói: "Hợp đồng cũng đến hạn đừng có quên, không được gia hạn hợp đồng nga."
Lúc Quan Mỹ Lâm làm thực tập sinh liền biết Đào Hựu Tình có mơ ước làm ngôi sao, bạn tốt cũng vì thế trả giá không ít, nỗ lực so với các thực tập sinh khác cũng cao hơn, nhưng Hưng Lan Culture vẫn hiển nhiên không có ý định nâng nàng, Chu Dĩ Nhu giống như không muốn để cho nàng có được ánh nhìn của công chúng, nếu không nàng chắc cũng không cần đến mức tài năng đều dùng để tự tiêu khiển, còn phải giấu diếm không cho Chu Dĩ Nhu biết.
Quan Mỹ Lâm nhìn nàng năm đó là một thực tập sinh nỗ lực, cùng với bây giờ là bạn thân nhất, tuy rằng không hiểu các quản lý của Hưng Lan Culture và Chu Dĩ Nhu suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bạn mình cứ nhảy vào cái hố lửa này như vậy -- Đào Hựu Tình muốn tiến vào giới giải trí một lần nữa, nhất định phải đổi công ty!
Đào Hựu Tình không có nói tiếp, không nghĩ tới nháy mắt hợp đồng 8 năm liền tới thời hạn, năm đó nàng ký hợp đồng chỉ vừa mới 17 tuổi đầu... Thời gian trôi qua thật mau làm người phản ứng cũng không kịp.
Quan Mỹ Lâm lại lải nhải mà nói một đống: "Tiền thuốc men cùng phí giải phẫu của dì Đào cậu đừng lo lắng, tớ có thể giúp cậu. Đừng lại nói thiếu nợ không nợ thì được!"
"Dọn ra chung cư cũng đừng về nhà, nhà cậu rất xa nga, tớ không thấy tiện khi tìm cậu, cậu liền dựa vào tớ đi, tớ có vài căn hộ cho nên cậu cứ tùy tiện chọn!"
Quan Mỹ Lâm vỗ bộ ngực, trong như yêu trẻ con phì, thập phần đáng tin cậy nói: "Có tớ ở đây,