Rất nhiều thời điểm Đào Hựu Tình đều không nghĩ rõ được, vận mệnh Đào Thanh tại sao lại như vậy. Lúc trước bởi vì xu hướng giới tính cuộc sống bị người chọc, trơ mắt mà nhìn người yêu âm cách biệt với mình, thật vất vả ổn định lại, cho rằng có thể an tĩnh mà qua cả đời thì người chị duy nhất của ông lại bỗng nhiên bị bệnh, nhìn lên phí trị liệu có thể che trời lấp đất áp xuống tới, ép tới người căn bản không thở nổi.
Kết quả cuối cùng, trước một ngày, ngày ông chờ đợi cả đời đã tới rồi, nhưng ông ấy cố tình lại đi rồi.
Đây là tạo hóa trêu ngươi sao?
Thế gian này thật sự có "nhân quả có mắt" sao?
Đời sau của cậu nàng có thể tốt hơn sao?
Đào Hựu Tình ngơ ngác mà ngồi, hốc mắt đột nhiên phiếm hồng, chóp mũi có một mảnh chua xót, nhưng rất nhanh nàng liền nhịn ý khóc xuống, duỗi tay cầm trái dâu tây, dường như không có việc gì mà ăn vào, lấy chuyện này che giấu xấu hổ chính mình muốn khóc.
Mà ngay lúc này, trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng rơi xuống một bàn tay, nhẹ nhàng sờ sờ tóc nàng, giống trưởng bối trấn an, Viên Sơ Nhụy lớn hơn nàng 4 tuổi ôn thanh nói: "Ông ấy thấy."
"Khi ở trên trời, cùng người yêu ông bên nhau."
Tuy rằng ngày rời đi tạo hoá quá mức trêu ngươi, nhưng ông nhất định cùng người yêu ở trên trời chứng kiến Luật hôn nhân đồng tính thông qua , ông ấy chưa chắc tiếc nuối.
Đào Hựu Tình nghe vậy ngẩn ra, tiện đà chậm rãi cười lên, cong lên đôi mắt xinh đẹp, khóe mắt chứa nước mắt trong suốt, cười nói: "Cô nói đúng, bọn họ khẳng định đều thấy được." Nàng quay mặt qua chỗ khác, dùng sức lau đi nước nơi khóe mắt, "Thấy được thì tốt!"
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, lại phi thường ôn nhu sờ sờ tóc nàng, ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng như là nhìn một người bạn nhỏ. Bạn nhỏ tuy rằng ngày thường thích nháo thích cười, nhưng là khi khổ sở vẫn sẽ khóc.
Người chị lớn trầm ổn không ngại tạm thời làm bạn nhỏ của cô.
Đào Hựu Tình muốn khóc bị tay nàng bao lại lại cảm thấy thẹn, xấu hổ thẹn thùng đem tay cô hạ xuống trái dâu tây: "Chớ có sờ, sờ nữa liền trọc, lại đây ăn dâu tây nhanh!" Sau đó cho chính mình cuồng đưa dâu tây, ý đồ coi như cũng chưa phát sinh cái gì.
Viên Sơ Nhụy tinh tường thấy trên mặt nàng ửng hồng, lông mi cong vút nhỏ dài trên dưới quét động, quai hàm tròn trịa vừa động làm bộ dáng thẹn thùng liều mạng ăn dâu tây, cư nhiên còn có chút đáng yêu không thể hiểu được.
Viên Sơ Nhụy đem dâu tây niết ở trong tay, tầm mắt từ trên người bạn nhỏ đáng yêu chuyển đi, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, loáng thoáng mà giúp nàng dời lực chú ý đi: "《 Bốn mùa 》 chuẩn bị phát, cô không muốn xem sao?"
Trong miệng Đào Hựu Tình chứa dâu tây, bừng tỉnh "Úc úc" hai tiếng, nhanh đến móc điều khiển TV ra: "Xem, phải xem, tôi còn chưa có nhìn hiệu quả màn ảnh đây!"
Mười bốn vị hát một hồi, Đào Hựu Tình ở vị trí thứ sáu, mỗi một sân khấu trước nàng đều xem đến vô cùng nghiêm túc, cảm thấy có chỗ nào tốt còn sẽ lấy giấy bút ra ghi xuống, Viên Sơ Nhụy cứ như vậy ở bên cạnh, nhìn nàng xem sân khấu ca hát như đang đi học.
Rất nhanh đã đến Giang Nhã Lăng, Đào Hựu Tình đem bút đặt ở giữa người, dùng ngón tay đỡ sau đó nhìn sân khấu của Giang Nhã Lăng.
Giang Nhã Lăng lần này vẫn là làn gió thanh thuần, hiệu quả sân khấu rất quy cũ, không có mắc lỗi, nhưng cũng không có đột phá. Đào Hựu Tình có thể liếc mắt một cái nhìn ra người kia vẫn trong vòng an toàn, không dám đột phá. Nói tóm lại, không có chỗ nào đáng giá cho nàng học tập.
Hồng Đào Q: A, rác rưởi X3.
Viên Sơ Nhụy cầm điện thoại, nếu trong tiết mục xuất hiện điểm làm cô thấy sáng mắt, cô liền sẽ lên mạng tra xem bình luận tương tự, xem các dân cư mạng phản ứng như thế nào với cái này, lấy chuyện này kiểm tra đo lường thị trường độ nhạy cảm của chính mình có còn nhạy bén như cũ hay không. Kết quả trước mắt cho thấy phản ứng của những người đó cùng suy nghĩ cô không sai biệt lắm.
Tiểu Viên Đổng: Rất tốt, độ nhạy cảm với thị hiếu không có suy giảm.
Sau Giang Nhã Lăng chính là Đào Hựu Tình, Viên Sơ Nhụy thấy biểu tình của nàng một giây nghiêm túc lên, như gặp đại địch.
Đào Hựu Tình nghiêm trang nói: "Tới, là tôi."
Viên Sơ Nhụy khóe môi mỉm cười: "Ừm, là cô."
Âm nhạc quen thuộc vang lên bên tai, đen hồng hai loại ở trước mắt đan chéo, hình thành thâm trầm lại tạo ra hiệu quả thị giác.
Đào Hựu Tình một bên xem một bên cùng Viên Sơ Nhụy giao lưu, vừa giống như bạn bình thường thảo luận khi xem TV, lại là giữa cấp trên và cấp dưới thảo luận sao cho cải thiện công việc, không khí thập phần hài hòa.
Đào Hựu Tình nói: "Xem nào một hồi tôi mang mặt nạ lên, giống như video mở đầu vậy rồi tháo mặt nạ, cảm giác hiệu quả thị giác có thể nâng cao một bước, cô cảm thấy sao?"
Viên Sơ Nhụy gật gật đầu: "Kiến nghị này có thể. Chỉ cần có thể làm hiệu quả sân khấu đạt tới tối ưu hóa, tôi sẽ tiếp thu cải biến của mọi người."
Đào Hựu Tình thấy cô tiếp thu ý kiến của mình, nhất thời liền cười ra, vô cùng cao hứng mà tiếp tục xem sân khấu của mình.
Trên sân khấu năng lực màn ảnh của nàng rất mạnh, bất luận là mặt trên hay mặt dưới, đều có thể một giây bắt lấy, đây là thành quả trong mấy tháng nay nàng vất vả cần cù luyện tập, Viên Sơ Nhụy rất vừa lòng. Giống như hoàn toàn khống chế đem sân khấu trong tay chính mình, càng thêm tự tin bắt mắt, làm người không dời mắt được.
Sân khấu Đào Hựu Tình có độ hoàn thiện rất cao, điểm sáng nhất phải kể tới nàng hướng về phía màn ảnh câu môi cười lên, thật là câu người một cách vô hình, làm người khác muốn đem mệnh cho nàng —— Viên Sơ Nhụy biết, sân khấu này của nàng thành công.
Viên Sơ Nhụy đang muốn khen nàng, liền thấy nàng ôm ngực, tự hào mà nói: "Úc, tôi bất luận là nhìn ở chỗ nào , đều xinh đẹp đến kỳ cục đây."
Viên Sơ Nhụy: "......"
Không cần không cần, cô ấy căn bản là không cần người khác khen mình, hoàn toàn có thể tự túc khen bản thân.
Đào Hựu Tình khoe khoang còn không cảm thấy đủ, quay đầu nhìn về phía Viên Sơ Nhụy hỏi: "Thế nào? Sao cô không khen tôi hai câu?"
Viên Sơ Nhụy thanh tỉnh hỏi: "Cô đã tự mình khen xong rồi, còn cần tôi khen?"
Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình nói: "Đương nhiên là cần! Tôi khen bản thân cùng cô khen tôi, đó là một chuyện sao! Nhanh lên, tôi đã chuẩn bị tốt nghe cô