Ở dưới ánh đèn ôn nhu, Đào Hựu Tình mềm nhẹ túm lấy viền ống tay áo ren của Viên Sơ Nhụy, hỏi một câu như vậy làm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa.
"Cô...... cô để ý tôi hôn cô không?"
Viên Sơ Nhụy xoay người nhìn người trước mắt, Đào Hựu Tình đã tẩy trang dung diễm lệ, trên mặt chỉ còn một mảnh thuần tịnh, da thịt trắng nõn như nước, ngũ quan tinh xảo ưu việt như cũ, một đôi mắt đẹp đến tựa như ngôi sao trên trời không cẩn thận rơi vào bên trong, phá lệ động lòng người.
Có lẽ là bởi vì nàng thay trang phục nhẹ nhàng ở nhà, thế cho nên hiện tại khi Viên Sơ Nhụy nhìn dáng vẻ này của nàng lại không thể hiểu được mà cảm thấy có vài phần ngoan ngoãn.
Mà phần ngoan ngoãn này lúc nàng hỏi ra cái vấn đề kia thì cực kỳ mạnh mẽ, giống như —— giống sợ bị đánh.
Viên Sơ Nhụy luôn mãi xác nhận xem mình nghe lầm câu hỏi hay không, lúc sau đột nhiên dương chút mày, cười như không cười hỏi: "Một ngàn hai trăm vạn?"
Đào Hựu Tình chẳng lẽ đã thích cô, có ý muốn với cô? Bằng không vì cái gì sẽ đưa ra câu hỏi làm người mơ màng hết lần này đến lần khác như vậy?
"Kia không phải." Đào Hựu Tình một giây phủ nhận, "Không phải hôn kiểu một ngàn hai trăm vạn."
Hôn một cái một ngàn hai trăm vạn, nàng điên rồi sao?
Lại một chốc lát, nàng còn không nghĩ trải nghiệm xa xỉ đến làm người không lời gì tốt để nói hôn sao!
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng: "Không phải một ngàn hai trăm vạn, vậy vì cái gì muốn hôn tôi?"
Đào Hựu Tình hợp tình hợp lý nhìn cô: "Xuất phát từ tâm tư bạn bè, cảm thấy cô rất tốt, cao hứng, liền muốn hôn cô một chút, không thể sao?"
Viên Sơ Nhụy hỏi lại: "Có thể chứ?"
Đào Hựu Tình một thân chính khí mà nói: "Đương nhiên là có thể!" Lại bổ sung nói, "Liền giống như Lâm tốt đẹp của tôi, cô ấy lớn lên đáng yêu như vậy, sẽ làm người khác thấy thích cô ấy, có đôi khi còn nhịn không được kéo cô ấy lại đây hôn một cái vào mặt!"
Viên Sơ Nhụy hiểu rõ mà "Nga" một tiếng, phát ra linh hồn khảo vấn: "Trì Tuyết Oánh cư nhiên không đánh chết cô sao?"
Trì Tuyết Oánh quả thật trấn cửa Mỹ Lâm như tuyệt thế bảo bối đặt ở trong tay sủng ái, cả chạm cũng không để người ta chạm vào tiểu tâm can của cô ấy. Phàm là có người dám mơ ước Quan Mỹ Lâm, cô ấy có thể ngay lập tức thêm đối phương vào danh sách chém gϊếŧ.
Mà Đào Hựu Tình cư nhiên to gan lớn mật dám hôn tiểu tâm can của cô ấy, sao Đào Hựu Tình còn sống? Trì Tuyết Oánh đuổi gϊếŧ không tìm tới nàng sao?
Đào Hựu Tình vừa nghe cô nhắc tới Trì Tuyết Oánh, tiếp theo lại nghĩ đến quan hệ bạn bè của cô cùng Trì Tuyết Oánh, tâm sinh mong muốn nháy mắt to lên, cơ hồ sắp phá tan đỉnh đầu nàng xong thẳng lên trời: "Kia đều là hôn trước khi họ xác nhận quan hệ! Hơn nữa đều hôn ở mặt, tôi thề thời điểm tôi hôn Mỹ Lâm tâm đều không có tà niệm, chính là đơn thuần thấy cậu ấy đáng yêu mà thôi!"
Đào Tiên Nữ: Cô Trì đừng gϊếŧ tôi, tôi là vô tội! 【 sợ hãi.JPG】
Viên Sơ Nhụy lại nhướng lông mày, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt, ngũ quan tiếu lệ làm cô gần là nhướng mày lên trong vô cùng đẹp, còn mơ hồ mang theo vài phần hương vị câu người.
Đào Hựu Tình nhìn cô như vậy, trong đầu mạc danh mà hiện lên một kiểu xưng hô: Cơ vòng đại ca.
Đào Hựu Tình vội vàng xóa tan đống rối loạn lung tung trong đầu, tiếp tục vì chính mình giải thích: "Không cần hiểu lầm, thật sự, tôi chỉ là lấy thân phận bạn bè muốn hôn hôn mặt cô mà thôi."
"Nếu phải đưa cho cô một ngàn hai trăm vạn, sao tôi có thể chỉ muốn hôn mặt!"
Viên Sơ Nhụy bỗng nhiên thấy hứng thú, tò mò mà dí sát vào nàng, nhìn đôi mắt nàng, mỉm cười hỏi: "Phải không? Vậy nếu cô đưa một ngàn hai trăm vạn thì muốn hôn nơi nào?"
Đào Hựu Tình một bên thân mình ngưỡng một bên hợp tình hợp lý nói: "Cũng phải đưa ra một ngàn hai trăm vạn, vậy khẳng định là muốn nơi có giá trị một ngàn hai trăm vạn."
Viên Sơ Nhụy truy vấn: "Nơi nào của tôi có giá trị một ngàn hai trăm vạn?"
Đào Hựu Tình bắt lấy hai vai cô, ngăn cô lại tiếp tục tới gần mình lấy tình thế truy vấn, kiên cường nhìn lại: "Hỏi chuyện này rõ ràng để làm gì, chẳng lẽ cho cô một ngàn hai trăm vạn ngươi liền thật sự để tôi hôn sao?"
"Vậy đương nhiên sẽ không." Viên Sơ Nhụy cười nói, "Một ngàn hai trăm vạn còn không được một phần mười giá trị con người tôi."
Nói cách khác, tiền không đủ, quá ít.
Đào Hựu Tình: "???"
Quá mức, cái này thật là thật quá đáng!!!
Đào Hựu Tình một lòng đều phải bị đâm xuyên: "Cảm ơn, có bị kích động thì hoàn toàn không nghĩ sẽ tán gia bại sản để hôn ngài đâu."
Viên Sơ Nhụy cười đứng dậy, Đào Hựu Tình lại nói: "Vậy bạn bè muốn hôn cô cũng phải đưa tiền dao?"
Viên Sơ Nhụy: "Bạn tôi sẽ không muốn hôn tôi."
Đào Hựu Tình lộ ra biểu tình "Cô là cái đồ tầm thường": "Tôi chính là bạn của không giống với nhóm kia của cô là pháo hoa."
Viên Sơ Nhụy dùng ánh mắt quét từ trên xuống dưới: "Cô muốn hôn tôi như vậy?"
Cô thấy Đào Hựu Tình cứ chấp nhất chuyện này như vậy, trong lòng đã không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải nàng động ý niệm một ngàn hai trăm vạn với mình hay không, nếu không vì cái gì chấp nhất với chuyện hôn cô như vậy?
Đào Hựu Tình nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Đáng chết, tôi không được hỏi trước rồi làm phương án dự phòng cho chính mình sao? Nếu về sau tôi rất cao hứng nhào lên đi hôn cô một ngụm, trái lại cô còn tìm tôi đòi tiền làm sao bây giờ?"
Tuy rằng nhà nàng hiện tại có tiền, nhưng cũng không thể sài tiền soàn soạt như vậy a! Hôn một cái là một ngàn hai trăm vạn, thậm chí là một ngàn hai trăm vạn không dừng, cái này căn bản chính là hành động "Mẹ thấy muốn đánh"!
Thậm chí nàng đã bắt đầu cảnh cáo chính mình ở trong lòng: Thấy người này không, cô ấy rất quý, đừng hôn cô ấy, mình sẽ táng gia bại sản!
Đào Tiên Nữ: 【 phi thường khủng bố, người anh em!!!.JPG】
Viên Sơ Nhụy không nói chuyện, nhìn nàng giống như tiểu cẩu đứng ở tại chỗ thấp đầu phân cao thấp cùng tiền.
Qua vài giây sau, Đào Hựu Tình đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ, nàng nâng mắt lên cùng Viên Sơ Nhụy bốn mắt nhìn nhau, tiếp theo Viên Sơ Nhụy hơi hơi nghiêng đầu nhướng mặt lại đây, nhẹ giọng nói: "Vậy cô hôn hôn xem."
Hai mắt Đào Hựu Tình hơi mở, trên mặt nháy mắt tràn ra tươi cười kinh hỉ —— ý tứ này là, nàng trong lòng cô là không phải bạn bè bình thường a!
Viên Sơ Nhụy: "Hôn không tốt phải lấy tiền."
Đào Hựu Tình tươi cười nháy mắt đông lại: "......"
Đào Hựu Tình bi thống nói: "Viên Sơ Nhụy, cô quá hiểu cách làm thương tổn trái tim tiên nữ."
Trên đời này sao lại có cô gái tàn nhẫn vô tình như vậy tồn tại!
Viên Sơ Nhụy nhìn về phía nàng: "Vậy cô không hôn? Không hôn thì tôi đi."
Viên Sơ Nhụy lùi lại cách xa nàng, dứt khoát xoay người định rời đi, lại ở trong nháy mắt duỗi tay về hướng then cửa kia, tay lại một lần bị người bắt lấy, thân mình bị một cổ sức lực truyền tới, một cái tay khác leo lên bả vai cô —— một cái hôn mềm mại dừng ở trên má cô.
Viên Sơ Nhụy ngây ngẩn cả người, cô còn không có kịp cảm thụ nhiều một chút đôi môi kia có bao nhiêu mềm mại, Đào Hựu Tình đã như chuồn chuồn lướt nước buông ra rời đi, vừa như là một trận gió, đã ôn nhu lại làm người ta không cách nào bắt giữ.
Đào Hựu Tình biểu tình đắc ý mà hỏi: "Có phải hôn rất không tốt hay không, có phải hôn không tốt hay không?"
Viên Sơ Nhụy biểu tình cổ quái mà nhìn nàng, không hiểu ra sao mà phát ra một tiếng: "Hả?"
Đào Hựu Tình vỗ tay một cái: "Tôi liền biết tôi hôn không tốt, hiện tại tôi liền đi lấy tiền cho ngài, chờ a!" Nàng nói xong liền nhanh như chớp chạy về phòng ngủ mình, mở ba lô ra tìm kiếm ví tiền của mình.
Viên Sơ Nhụy đứng ở tại chỗ, trong đầu còn có chút ngẩn ngơ.
Cô bị hôn, cô cứ như vậy bị Đào Hựu Tình hôn, thậm chí cũng chưa kịp phân biệt được nụ hôn này có tốt hay không thì nụ hôn này cũng đã từ trên mặt cô rời đi không lưu tình chút nào.
Viên Sơ Nhụy thong thả xoay người lại nhìn về phía phòng ngủ Đào Hựu Tình, nơi đó có ánh đèn chiếu sáng, cũng không biết nàng ở bên trong làm cái gì.
Viên Sơ Nhụy nhịn không được sờ sờ nơi mình bị hôn, Đào Hựu Tình là thật sự dám a......
Nhưng cô cư nhiên không bài xích...... Một chút cũng không.
Sau khi cô buông tay, Đào Hựu Tình hưng phấn chạy đến, một bên chạy một bên kêu: "Tôi tới tôi tới, tôi tới trả tiền!"
Sau đó đưa cho cô một đồng tiền xu lạnh lẽo.
Viên Sơ Nhụy: "......?"
Một đồng tiền xu này là nghiêm túc sao???
Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình nói: "Chúng ta là bạn bè, cô ra điều kiện, tôi định giá, đây lại quá mức công bằng."
Viên Sơ Nhụy cầm tiền xu, bất giác buồn cười, sức lực phản bác nàng cũng không có, năm ngón tay hồi hộp lại đem tiền xu nắm chặt ở lòng bàn tay, cười nói: "Đào Hựu Tình, thật không hổ là cô."
Chiêu thức hết bài này đến bài khác, làm người khó lòng phòng bị.
Đào Hựu Tình khiêm tốn nói: "Ai! Quá khen quá khen!"
"Không có bản lĩnh không biết xấu hổ làm sao làm bạn Tiểu Viên Đổng được!"
......
Viên Sơ Nhụy cầm tiền xu về nhà, thuận tay đem tiền xu đặt ở trên bàn cơm, ngược lại lại cảm thấy không đúng, dưới ánh mắt dừng ở trên tiền xu màu xám bạc kia, trầm mặc nhìn sau đó duỗi tay cầm tiền lên, cuối cùng vẫn là để vào trong bóp tiền.
Vật tẫn kỳ dụng*, bỏ đi, nói không chừng về sau sẽ dùng đến.
(Vật tẫn kỳ dụng*: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng)
......
Viên Sơ Nhụy đi rồi, Đào Hựu Tình mới đi xem điện thoại của mình, muốn nhìn một chút có bỏ lỡ tin nhắn gì hay không, liền phát hiện Giang Thu Dương, vợ chồng Giang Hải Minh còn có người quen Mỹ Lâm đều nhắn tin WeChat cho nàng, khen ngợi sân khấu nàng. Trong đó Giang Thu Dương biểu hiện cuồng nhiệt nhất, liền kém đem "Chị của em thật ngưu bức*" dán ở trên trán để toàn thế giới đều thấy.
(Ngưu bức* - 牛逼: một biểu tượng được dùng online để tỏ ý khen ngợi điều gì đó là hay, là thú vị.)
Đào Hựu Tình trước trả lời Giang Thu Dương cùng Quan Mỹ Lâm, để người trước học tập chú ý nghỉ ngơi cho tốt, để người sau yên tâm cùng bạn gái đi du lịch đi chơi, cuối cùng mới trả lời vợ chồng Giang Hải Minh.
Đầu ngón tay nàng không tự giác mà dừng lại ở đưa vào chỗ kia, khung chat hiện lịch sử trò chuyện của nàng cùng Lận Uyển Thanh.
[ Lận mẹ ]: Mẹ và ba con đều xem sân khấu của con, nhảy rất tuyệt
[ Lận mẹ ]: Hát cũng đặc biệt tuyệt vời
[ Lận mẹ ]: Con gái chúng ta sao lại ưu tú thế nha, giỏi quá!
Phía dưới còn đi theo trả lời.
[ Đào Hựu Tình ]: Cảm ơn hai người, chỉ cần hai người thích là được rồi
Lận Uyển Thanh lại hỏi nàng mấy ngày nay có ổn không, có cơm nước đàng hoàng hay không. Nàng tạm dừng sau một lúc lâu, rốt cuộc trả lời một câu qua đi.
[ Đào Hựu Tình ]: Hôm nay con...... Bị đánh cướp
Nàng phải nói, yếu đuối với vợ chồng Giang Hải Minh, bất luận là vui hay là buồn nàng đều nên thích hợp mà chia sẽ cho bọn họ, như vậy mới sẽ không làm cho khoảng cách của họ càng ngày càng xa cách.
Quyết đị sau quá trình luôn suy nghĩ nàng mới làm ra được.
Những lời này nhắn qua không đến một phút, Lận Uyển Thanh gọi điện thoại lại, thanh âm nôn nóng hỏi nàng đã xảy ra cái gì, có bị thương hay không, có sợ hãi không. Thỉnh thoảng cũng có hỗn loạn âm thanh nôn nóng của Giang Hải Minh.
Trong lòng nàng ấm áp, trên thế giới này vẫn là có người quan tâm nàng giống cậu —— ba mẹ ruột của nàng.
Đào Hựu Tình ngồi ở sô pha ôm chính mình, nhẹ nhàng mà cười, nói với điện thoại: "Không có bị thương, chính là rơi bốn cọng tóc......"
Đào Tiên Nữ: Lại nói tiếp sẽ có chút trọc luôn......
......
Buổi chiều hai giờ, Viên Sơ Nhụy mới chậm đi vào Nguyệt Vịnh, sau khi tới rồi cô bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua thấy Chu Dĩ Nhu, vì thế bước chân quay đi đi về chỗ Đào Hựu Tình, chuẩn bị tìm Đào Hựu Tình cùng người đại diện nàng một chuyến.
Hoắc Minh Ân đi theo bên người cô không nói một lời, cô thuận tay đem hộp thuốc cầm ở trong tay thưởng thức, không chút để ý hỏi: "Làm sao vậy, hiện tại cậu không hiếu kỳ tôi sẽ đi làm cái gì sao?"
Hoắc Minh Ân này đôi mắt đã nhìn thấu quá nhiều, hắn hiểu rõ nói: "Ngài hiện tại quá thanh nhàn, có khả năng làm bất cứ chuyện gì, bất quá chỉ cần ngài không hút thuốc lá, thì ngài có đi làm người đại diện tự dẫn nghệ sĩ cũng được."
Viên Sơ Nhụy dừng một chút, suy nghĩ sâu xa một lát, cư nhiên cảm thấy cái này đề nghị này cũng được: "Rồi nói sau."
Nói không chừng cô ngày nào đó thật sự sẽ nhàn đến muốn nếm thử làm người đại diện, rốt cuộc cô thật nhàn đến cái gì cũng muốn thử một lần.
Hoắc Minh Ân chẳng qua là thuận miệng vừa nói, nhưng xem bộ dáng Viên Sơ Nhụy đã có chủ ý của mình, hắn đẩy đẩy mắt kính, lựa chọn câm miệng. Đi đi, lão bản vui vẻ thì tốt, còn lại đều không quan trọng.
Viên Sơ Nhụy ở phòng nghỉ tìm được Đào Hựu Tình, lọt vào trong ánh mắt đầu tiên là hai người đàn ông đang bên cạnh nàng —— bọn họ mặc tây trang chỉnh tề màu đen, tóc chuẩn đến không chút cẩu thả, dáng người cường tráng cao lớn, ít khi nói cười mà đứng ở bên cạnh Đào Hựu Tình, làm Đào Hựu Tình thân cao một mét sáu bảy trông như chim nhỏ nép vào người.
Là vệ sĩ.
Mời khi nào, sao cô không biết?
Đào Hựu Tình mới vừa bước ra cửa, thấy cô tới trên mặt nháy mắt giơ lên tươi cười xán lạn, đưa năm ngón tay trước sau đong đưa chào hỏi cô: "Tiểu Viên Đổng tới rồi."
Người còn lại nghe tiếng thì sôi nổi đi ra phòng nghỉ cùng Viên Sơ Nhụy chào hỏi, Viên Sơ Nhụy gật đầu đáp lại, sau đó đơn độc kêu Đào Hựu Tình qua, Hoắc Minh Ân tự giác đi xa, để lại thời gian không gian riêng cho các cô nói chuyện.
Viên Sơ Nhụy hỏi: "Hai vệ sĩ đó là chuyện thế nào?"
Đào Hựu Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua hai vị giống thần cửa bảo vệ đang đứng bảo, nói: "Tôi đem chuyện bị đánh cướp nói với ba mẹ tôi, bọn họ liền sắp xếp bảo vệ cho tôi."
Sau ngày nàng hạ quyết tâm nói chuyện đó cho vợ chồng Giang Hải Minh, lúc sau,