Viên Sơ Nhụy khinh phiêu phiêu nhắc về sự việc năm đó, mười ngón tay của Giang Nhã Lăng cứng đờ, một lát sau trên mặt mới chậm chạp mà ngưng tụ ra được một cái coi như là tươi cười điềm mỹ, ánh mắt né tránh: Đó là do chị Dĩ Nhu quyết định, em không có biện pháp can thiệp..."
Viên Sơ Nhuy giơ giơ lông mày lên, đối với "có thể can thiệp hay không" cô tự nhiên có phán đoán của bản thân, nhưng cũng không tiếp tục bàn sâu vào đề tài này, cô lười cùng nàng rối rắm về sự việc năm đó, muốn truy cứu cũng nên là người bị hại Đào Hựu Tình tới truy cứu, một người ngoài như cô có tư cách gì giúp nàng truy cứu?
Viên Sơ Nhụy đem lọn tóc đen trước ngực vén ra sau, lộ ra một lỗ tai oánh thuận trắng nõn, ngữ khí bình tĩnh nói: "Tôi lại nhắc nhở cô một lần, tôi không phải Chu Dĩ Nhi, tôi đối với cô bất luận hứng thú gì cũng không có, không cần ở trên người tôi uổng phí sức lực."
Giang Nhã Lăng không chút nào nhụt chí: "Nhưng hứng thú là có thể bồi dưỡng mà."
Viên Sơ Nhụy nhìn về phía nàng, chém đinh chặt sắt mà nói: "Đối với cô, là không có khả năng."
Tuy rằng cô chưa biết bản thân sẽ thích nam hay nữ, nhưng cô có thể xác định bản thân đối với Giang Nhã Lăng một chút hứng thú với tình yêu đồng giới cũng không nhấc lên nổi, nói đúng ra, là không nhấc nổi hứng thú với Giang Nhã Lăng.
Nguyên nhân chính là vì không có hứng thú, cho nên cô vẫn luôn cự tuyệt ý tốt có Giang Nhã Lăng, tuyệt đối không cho nàng một chút hy vọng. Hơn nữa thời điểm cô không ở Nguyệt Vịnh, số lần gặp mặt của hai người dùng mười đầu ngón tay cũng đếm được, cô cũng không rõ Giang Nhã Lăng vì sao thích cô lâu vậy còn chưa buông.
Bất quá cô thật khẳng định các cô ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới mà qua lại, nhiều nhất chỉ có một tầng quen biết của bậc cha chú, những cái khác đều gần như không có.
Chỉ tiếc Giang Nhã Lăng không hiểu đạo lý này, cũng có thể nói là không muốn hiểu, cho nên sẽ làm nàng có suy nghĩ như vậy, lo chuyện gia hạn cho tốt mưu toan cảm động cô.
"Không có khả năng?" Giang Nhã Lăng trên mặt như cũ duy trì nụ cười gió xuân ấm áp, "Chị Sơ Nhụy không phải thích khiêu chiến những việc "không có khả năng" nhất sao? Vậy vì cái gì chị không thử khiêu chiến "không có khả năng" này ở em đây?"
Viên Sơ Nhụy trong mắt hiện lên một tia cười, một cổ uy áp vô hình từ bên trong toát ra: "Tôi thích khiêu chiến cái không có khả năng, nhưng cũng không phải ngốc."
Không phải cái "Không có khả năng" nào đều đáng giá để cô đi khiêu chiến chinh phục. Không lẽ người khác khích cô một câu "Cô không có khả năng đi tiêu diệt thế giới", cô phải đi hủy diệt thế giới sao?
Là một người trưởng thành, không chỉ có năng lực tự tin, còn phải có năng lực phán đoán bản nhất. Thích Giang Nhã Lăng là không có khả năng, đây là điều cơ bản nhất cô đã có thể phán đoán.
Giang Nhã Lăng bị đôi mắt màu đen sâu thẳm của cô nhìn đến sợ, lúc trước nàng nhìn bao nhiêu lần như cũng cũng không có biện pháp quen với Viên Sơ Nhụy cường đại như vậy. Nhưng nàng không thể lùi bước, nàng thật vất vả mới có thể gặp cô một lần, tất cả phải vì hạnh phúc bản thân tranh thủ một chút.
Hơn nữa nàng cùng những người khác không giống nhau, nàng là tiểu công chúa của Giang gia, nàng có thể kêu Viên Sơ Nhụy là chị, người khác không thể. Nàng tin tưởng mình đối với Viên Sơ Nhụy với Giải trí Nguyệt Vịnh mà nói, nhất định là đặc biệt.
Giang Nhã Lăng đối với một phen nói trắng ra của Viên Sơ Nhụy, trên mặt không bực cũng không giận, lại giơ lên mặt tươi cười vô tội, đứng dậy đi đến bên người cô, nhẹ nhàng bắt lấy ống tay áo cô, giống như tiểu bạch thỏ dịu dàng mà phe phẩy: "chị Sơ Nhụy như thế nào sẽ ngốc đâu, Chị Sơ Nhụy chính là người thông minh nhất trên thế giới này."
"Nhưng mà...." Giang Nhã Lăng nắm chặt lòng bàn tay đang cầm ống tay áo mềm mại, lại như là đang nổ lực bắt lấy Viên Sơ Nhụy, Giang Nhã Lăng nâng nâng mắt lên. Ánh mắt mềm mại đáng thương: "Nhưng mà một chút cũng không có khả năng sao?"
Viên Sơ Nhụy không để mình bị đẩy vòng vòng, không nóng không lạnh mà nhìn nàng một cái, không có trả lời.
Đáp án của vấn đề này Viên Sơ Nhụy đã nói qua vô số lần, cô biết trong lòng Giang Nhã Lăng rõ ràng, cô cũng lười nói thêm một lần. Cô liền dùng thái độ lạnh nhạt hiện tại này để thuyết mình tất cả.
Tay Giang Nhã Lăng nắm chạy ống tay cô đang chậm rãi buông lỏng, đột nhiên lại nắm chặt, như thể đang giãy giụa: "Chị không sợ sẽ hối hận sao?"
Viên Sơ Nhụy nhíu mày một chút: "Tôi có gì phải hối hận?"
Giang Nhã Lăng mím môi một chút: "Có lẽ, lẽ trong lòng chị đối với em đã có cảm giác, chỉ là hiện tại chị chưa phát hiện ra?"
Viên Sơ Nhụy hoàn toàn phủ định: "Tôi lại không có trì độn như vậy."
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng ấy, bình tĩnh mà nói: "Một năm mười hai tháng, số lần chúng ta gặp mặt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí lúc tôi có thời gian nhàn rỗi cũng cũng không nhớ tới cô, cô cảm thấy như thế này là có cảm giác đối với cô?"
"Lần cuối nhắc nhở cô một lần, đừng có ôm ảo tưởng với tôi, tôi không cho cô được những gì cô muốn, tôi cũng không nghĩ sẽ cho."
Thích là chuyện của hai người, không phải có thể miễn cưỡng.
Những Giang Nhã Lăng càng muốn miễn cưỡng. Nàng không tin.
Các cô qua lại lâu như vậy nhất định có nhiều khả năng có thể, càng sâu hơn là tới những khả năng như phim truyền hình diễn vậy, ở thời điểm mất đi sẽ biết quý trọng.
Mất đi mới biết được quý trọng...
Gian Nhã Lăng mắt sáng ngời, nhất định là bởi vì nàng vẫn luôn ở Nguyệt Vịnh nên Viên Sơ Nhụy mới cảm thấy không có nguy cơ, nói không chừng khi nàng kết thúc hợp đồng đi công ty khác, Viên Sơ Nhụy liền bắt đầu nghĩ tới nàng?!
Chỉ cần có khả năng thì nàng liền muốn thử xem, bất luận dùng phương pháp gì. Từ nhỏ đến lớn nàng muốn cái gì có cái đó, hiện tại cũng sẽ là như thế —nàng nhất định có thể được ở bên cạnh Viên Sơ Nhụy!
Giang Nhã Lăng lại một lần nữa nắm chặt ống tay áo cô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm"... Nếu em kết thúc hợp đồng? Chẳng lẽ chị không để bụng nếu em kết thúc hợp đồng sao?"
Viên Sơ Nhụy nhìn một chút, thông thả mà quay đầu nhìn về phía nàng.
Trong lòng Giang Nhã lăng liền bốc cháy lên một thốc tên là ngọn lửa "hy vọng".
Viên Sơ Nhụy lại cười như không cười mà nhìn nàng: "Cô là đang uy hiếp tôi?" Lại nói "Cô hẳn là rõ ràng tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp?"
Ánh mắt cô sắc bén như dao, làm Giang Nhã Lăng không khỏi lùi khỏi tay cô ngỡ ngàng ngồi tại chỗ, cứ như vậy bị cô dọa đến đã quên