Chu Dĩ Nhu hoài nghi tai mình có vấn đề, Đào Hựu Tình chưa bao giờ cùng cô đề cập qua hai chữ này. Đã có thể đến hôm nay, người thích cô 5 năm cư nhiên đưa ra lời chia tay với cô.
.... Cô ấy nghiêm túc?
Đào Hựu Tình dường như nhận thấy nghi hoặc trong lòng cô, đẩy mặt thoải mái cười nói: "Chu tổng, tôi không phải người của ngài, ngài không bỏ được Giang Nhã Lăng, nhưng tôi có thể bỏ được ngài."
Xưng hô cũng bắt đầu xa cách.
Không phải của mình thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình, cưỡng cầu cũng vô dụng, cậu Đào Thanh đã sớm dạy nàng đạo lý này, là nàng không nghe lời, cứ thế muốn miễn cưỡng.
Mà lúc cậu Đào Thanh ngoài ý muốn ra đi cũng làm nàng ý thức được nên trân quý người bên cạnh, cho nên mới đối với người mình thích thích gấp bội, tốt đến nguyện ý với đối phương vô điều kiện, cũng bởi vậy nàng mới có thể làm theo hết tất cả cầu của Chu Dĩ Nhu.
Là nàng bị mê hoặc tâm nhãn, chỉ nhớ rõ đả kích khi cậu ly thế mà quên mất những lời cậu đã dạy mình — không cần cưỡng cầu những gì không thuộc về chính mình.
Hiện tại nàng đã nghe lời, đối với người làm mình lạnh tâm, nàng không cần phải lại đi hiến ân cần, đưa tự tôn của nàng cho người ta dẫm đạp.
Chu Dĩ Nhu đứng ở cửa lẳng lặng mà nhìn nàng, đôi mắt lại thâm thúy như uyên, làm người khác đoán không ra cô suy nghĩ cái gì.
Đào Hựu Tình đã không có hứng thú đi phỏng đoán tâm tư cô, trước kia nàng phỏng đoán nhiều như vậy cô cũng không thèm nhìn đến mình. Nàng lo cho bản thân nói: "Chu tổng yên tâm, nơi này là nhà của ngài, ngày mai tôi liền dọn ra, sẽ không không biết chuyện. Nga, còn có tiền mỗi tháng ngài cho tôi, tôi tiêu không nhiều, đều để đó tích cóp quay đầu lại liền còn đó cho ngài."
Nàng cũng coi như chim hoàng yến được Chu Dĩ Nhu dưỡng, trừ bỏ không thể tận tình ca hát, khiêu vũ bên ngoài, cuộc sống của nàng xác thật bình tĩnh vô ưu, Chu Dĩ Nhu ít nhất nguyện ý đảm bảo sinh hoạt vật chất của nàng — không, không đúng, Chu Dĩ Nhu đảm bảo chính là sinh hoạt của Giang Nhã Lăng thứ hai.
Giang Nhã Lăng chính là tiểu công chúa của Giang gia a, sinh hoạt sao có thể quá kém? Kém quá thì không giống.
Giữa mày Chu Dĩ Nhu hơi chau, Đào Hữu Tình bắt ngay điểm này, lập tức kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chỉ cần tôi muốn, chúng ta liền có thể kết thúc mối quan hệ này bất kỳ lúc nào. Đây không phải lời Chu tổng từng nói qua sao, tôi tin tưởng ngài chưa có quên?"
Quan hệ giữa họ cũng không phải quan hệ tình nhân bình thường, mà là quan hệ tình nhân bí mật dùng mấy cái điều kiện cùng tiền tài xây lên. Chu Dĩ Nhu phụ trách ra tiền, nàng phụ trách cống hiến kỹ thuật diễn của bản thân, còn không cẩn thận lại dính phải sự thật lòng vô dụng.
Hoặc là nói họ là người thuê cùng người bị thuê, Chu Dĩ Nhu tiêu tiền thuê nàng đảm đương đóng vai diễn viên Giang Nhã Lăng.
Điều đáng mừng duy nhất chính là, cô coi như có lương tâm, tốt xấu còn cho nàng đặc quyền "Tùy thời có thể kết thúc mối quan hệ này".
Hiện tại chỉ cần Chu Dĩ Nhu gật đầu, quan hệ các nàng liền có thể ra sáng, quan hệ này có thể hoàn toàn kết thúc.
"Tùy ý cô." Chu Dĩ Nhu lạnh lùng ném xuống ba chữ này, xoay người liền cầm then cửa. Lời nói là chính nàng nói, liền không cần thiết đổi ý, hơn nửa tương lai người đổi ý sẽ không phải là cô.
Không có giữ lại cũng không chút nghi hoặc, thái độ vẫn băng lạnh như vậy, Đào Hựu Tình coi như cô đáp ứng rồi, cũng may Đào Hựu Tình đã sớm quen với bộ dáng không có hứng thú của cô, những yêu thích đối với cô ngày hôm qua liền đã tiễn vong hết, cho nên hiện tại nàng sẽ đối diện với tâm không gợn sóng.
Tiếp theo Đào Hựu Tình lại nghĩ tới một chuyện, vội vội vàng vàng mà gọi lại nàng kia: "Từ Từ."
Chu Dĩ Nhàn lạnh nhạt mà quay đầu nhìn lại phía nàng: "Lại làm sao vậy?"
Ngữ khí khá là kỳ lạ, Đào Hựu Tình bảo trì mỉm cười: "Tôi muốn nhắc nhở Chu tổng một chút, hợp đồng 8 năm của tôi với Hưng Lan Culture đã đến hạn."
Chu Dĩ Nhu trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt.
Tám năm.
Nguyên lai tám năm đã qua a.
Đào Hựu Tình chờ cô đáp lời, đợi hơn nửa ngày mới nghe thấy cô nhẹ nhàng mà than ra một tiếng: "Hợp đồng của Nhã Lăng cũng sắp đến hạn..."
Đào Hựu Tình hết chỗ nói rồi: "......"
Thảo!
Trong lòng nàng không nhịn được mà bạo thô.
Chu Dĩ Nhu mẹ nó thật tuyệt nha, như vậy cũng làm cô nghĩ đến Giang Nhã Lăng!
Đào Hựu Tình: [Tại hạ bội phục.JPG]
Chu Dĩ Nhu nói xong câu đó lúc sau liền rời đi rồi, đối với chuyện hợp đồng của nàng cũng không lộ ra quá nhiều hứng thú, cũng là lãnh đạm trước sau như một.
Đào Hựu Tình càng thêm thấy may mắn vì bản thân đã thanh tỉnh.
Cứ bên cạnh người khác liếm cẩu thì có gì thú vị? Liếm 5 năm cũng không có được cái liếc mắt của cô ta, còn không bằng tự liếm mình sẽ không vĩnh viễn thu về hai bàn tay trắng như vậy.
Quay về sự kiêu ngạo của bản thân mà chơi đùa tóc dài của chính mình,