Không phải "Một người".
Viên Sơ Nhụy bỗng nhiên nhớ lại chuyện Chu Thiến lúc trước muốn cạy góc tường của cô, chỉ nói tới chuyện này thì Chu Thiến ở nơi này của cô bị gạch bỏ nhân tịch. Cho nên ở phương diện này...... Đào Hựu Tình nói cũng không sai?
Vì thế Viên Sơ Nhụy phi thường phối hợp mà nói: "Ừm, em là tiên nữ lời em nói đều đúng."
Ai lớn lên xinh đẹp người đó quyết định có thể nói đến đi vào tâm người.
Đào Hựu Tình thấy thế, đuôi lông mày nhảy lên một mạt vui mừng, cười hỏi: "Ai nha?"
"Chu Thiến." Viên Sơ Nhụy đáp.
Đào Hựu Tình vừa nghe tên này, nội tâm giếng cạn tức khắc như không gợn sóng, "Nga" một tiếng cái gì cũng không hỏi, ngược lại kéo tay của : "Đi thôi, làm bánh kem."
Nàng đối với Viên Sơ Nhụy có trăm phần trăm tin tưởng, đã tin tưởng Viên Sơ Nhụy có thể xử lý tốt chuyện Chu Dĩ Nhu, cũng tin tưởng Viên Sơ Nhụy sẽ không coi trọng Chu Thiến —— đây chính là tự tin của tiên nữ.
Viên Sơ Nhụy xem nàng tín nhiệm mình như vậy, khóe môi nhẹ cong, động chân đi theo phía sau nàng đi vào.
......
Giang Nhã Lăng đang ở trong cửa hàng tiêu khiển thời gian, nhàn nhã mà chọn lựa quần áo cùng trang sức, người bán hàng bồi ở bên cạnh nàng, cho dù trong lòng đối với thân phận hàng giả của nàng cảm thấy khinh thường, trên mặt cũng không thể không lộ ra tươi cười ân cần thương nghiệp, bởi vì nàng vẫn là tam tiểu thư Giang gia, có tiền có thế như cũ, hàng hiệu cần nhóm người giàu có ủng hộ, không thể tùy tiện đắc tội.
Giang Nhã Lăng dạo mệt mỏi, đi vào phòng nghỉ ngơi cho khách quý, một bên hưởng thụ nhóm nhân viên ân cần một bên tản mạn mà xem điện thoại. Nàng sớm đã có thói quen cuộc sống bản thân là tâm điểm được chăm sóc như vậy, cũng thích sinh hoạt như vậy—— thích dùng đá quý đẹp đẽ quý giá làm đẹp bề ngoài, còn thích cảm giác người cao cấp như vậy.
Lúc Đào Hựu Tình chỉ là Đào Hựu Tình, nàng ở Giang gia cũng là như thế, ngạo mạn tự tin mười phần, phảng phất nàng sinh ra nên cao quý như vậy rồi. Nhưng sau khi Đào Hựu Tình trở về thì tất cả liền thay đổi, nàng ở Giang gia bắt đầu trở nên không có địa vị, ánh mắt mọi người đều dừng lại ở trên người đại tiểu thư, mà nàng thành một tam tiểu thư xấu hổ.
Nàng chán ghét cảm giác như vậy, thậm chí bất mãn tình trạng bây giờ, muốn cùng Đào Hựu Tình cướp đoạt tình thương của ba mẹ, cuối cùng đương nhiên thua. Ba mẹ thiện lương ôn hòa, đối với con gái đã bỏ lỡ 24 năm cảm thấy vô cùng áy náy, vì thế càng cho Đào Hựu Tình nhiều cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, cơ hồ muốn khuynh tẫn những gì họ có đi bù đắp cho đứa con gái này.
Nàng chính là thua như vậy, đồng thời cũng khắc sâu mà ý thức được, nếu chính mình ở trước mặt vợ chồng Giang Hải Minh đối nghịch cùng Đào Hựu Tình, tuyệt đối không có kết cục tốt. Cho nên nàng lựa chọn dùng sự nghiệp tới đả kích Đào Hựu Tình, kết quả thua thất bại thảm hại......
Giây tiếp theo nàng liền thấy đến video Giang Hải Minh cùng Giang Thu Dương vì Đào Hựu Tình cổ vũ, sắc mặt lập tức đen xuống dưới, phẫn nộ quét lạc trước mặt trái cây bàn, tiếng vang đồ sứ thanh thúy lưu loát vỡ vụn ở bên tai mỗi người nổ tung. Người bán hàng hoảng sợ mà nhìn nàng, lại thấy ánh mắt nàng âm trầm nói: "Cút đi."
Người bán hàng không dám nhiều lời xoay người liền đi, còn không quên giúp nàng đóng cửa lại, trong lòng âm thầm cảm khái: kẻ có tiền tính tình chính là khó có thể hiểu được, một giây trước rõ ràng còn tốt......
Giang Nhã Lăng nhìn chằm chằm màn hình đôi mắt hận đến độ muốn toát ra lửa. Lúc trước khi nàng quảng bá làm sao không thấy bọn họ cổ vũ cho nàng?! Nhất định là Giang Thu Dương kêu Giang Hải Minh làm, thật là xem người chị gái đó như bảo bối a!
Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ không quan tâm mà cùng Giang Thu Dương đại sảo một trận, nháo đến hai bên đều rất khó coi. Nhưng là hiện tại không giống nhau, nàng đã không phải có danh đại tiểu thư nắm chắc —— bất quá không sao.
Giang Nhã Lăng bất động thanh sắc mà gợi lên khóe môi, lộ ra một cái tươi cười thực hiện được âm mưu.
Nàng có Chu Dĩ Nhu. Phu nhân tổng tài Hưng Lan, cái danh hiệu này có thể làm nàng một lần nữa ở trước mặt Đào Hựu Tình ngẩng đầu lên. Chu Dĩ Nhu như cũ bên nàng, Giang Nhã Lăng nàng cũng không có mất đi toàn bộ.
Lửa giận thực mau đã được bình ổn, đắc ý ngược lại leo lên đuôi lông mày nàng.
......
Sự thật giống như lời Chu Thiến nói, có Giang Hải Minh cùng Giang Thu Dương trợ lực, album của Đào Hựu Tình lại tiến thêm một bước mở rộng, làm càng nhiều người, các nhóm người khác nhau nghe được ca khúc chủ đề bắt tai này nên doanh số như gió nâng lên không ngừng.
Âm nhạc Cốc vào thứ 7, Đào Hựu Tình mặc vào váy lệch vai nàng thích nhất, trang điểm diễm lệ bắt sân khấu, trên vành tai mang hoa tai trăng bạc cùng hồng tua hoa tai giá chữ thập màu bạc, dây tím đen nhỏ mang ở cổ dưới ánh đèn hoà hợp, ánh sáng màu bạc lấp lánh cổ sức trầm mặc hướng đến xương quai xanh hoàn mỹ của nàng.
Nàng đứng ở trước gương đánh giá mình, không tự giác vươn tay cầm lấy hoa hồng trên bàn đặt ở bên môi nhẹ nhàng cắn. Tóc xoăn ôn nhu mà dừng ở trên da thịt trắng muốt như tuyết đông, thản nhiên quay đầu, phong tình cao ngạo, đẹp đến không gì sánh được.
Trong mắt mọi người trong phòng nghỉ hiện lên một tia kinh diễm, sôi nổi bắt đầu cổ động mà khen vẻ đẹp của nàng.
Trần Sâm Vũ: "Tốt lắm, tiên nữ mau đừng gϊếŧ, lại gϊếŧ là mất mạng."
Người đại diện Trần: Người khác gϊếŧ người dựa vào dao, nghệ sĩ nhà tôi gϊếŧ người dựa vào mặt!
Đào Hựu Tình đem hoa hồng bắt lấy tới nói: "Không được, còn có người chưa thấy mà." Nói xong lại ngậm trở về, còn tỉ mỉ làm lại động tác, thế tất tận lực bày ra vẻ đẹp 360 độ không góc chết của mình.
Nàng vừa dứt lời, người trong lòng nàng liền đi đến —— Viên Sơ Nhụy đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên thấy chính là người yêu ngậm hoa hồng.
Bước chân của cô trong nháy mắt thành thật mà đình trệ một cái, ánh mắt thẳng lăng lăng phất qua hai vai Đào Hựu Tình, sau đó nhìn về phía khuôn mặt diễm lệ của nàng, bình tĩnh hỏi: "Chuẩn bị tốt?"
Thời gian trước sau tổng cộng không đến ba giây.
Đào Hựu Tình đối với phản ứng này của cô hiển nhiên không hài lòng, nàng còn tưởng rằng chính mình có thể làm Viên Sơ Nhụy xem đến ngốc đây!
Đào Tiên Nữ: Không nên như vậy!
Viên Sơ Nhụy đi vào tới kêu mọi người đi chuẩn bị việc của mình, tiếp theo đi đến Đào Hựu Tình. Đào Hựu Tình chờ sau khi cô đến gần, nhịn không được cùng cô nói lời nói lặng lẽ: "Khó coi sao?"
"Đẹp." Viên Sơ Nhụy cười đáp.
Bạn nhỏ của cô chính là tiên nữ đẹp nhất thế giới, khi nào lại khó coi?
Đào Hựu Tình: "Không còn gì khác hả?"
Vẻ đẹp tiễn nã chẳng lẽ chỉ có thể có được hai chữ ngắn gọn này sao?!
Viên Sơ Nhụy nhướng mày cười, bình tĩnh mà dựa vào bên tai nàng, nhẹ nhàng thấp giọng nói: "Có chút lời, không thích hợp nói ở chỗ này." Sau đó ôn nhu lại cẩn thận sờ sờ đỉnh đầu nàng, "Đêm nay trở về lại nói cho em nghe."
Đào Hựu Tình trong lúc nhất thời không phản