Viên Sơ Nhụy thong thả nâng mắt lên, tầm mắt cô đối diện mắt Giang Hải Minh một lúc, lúc này ông mới ý thức được chính mình quá mức đường đột. Ông sợ dọa đến Viên Sơ Nhụy, liền nói ngay: "Chú không phải muốn thúc giục hai con kết hôn, chỉ là hỏi một câu, muốn biết các con có nghĩ đến phương diện này hay không để chuẩn bị tâm lý."
Ông vốn dĩ đều chuẩn bị tốt cùng cao hứng vô cùng tham gia hôn lễ con mình, kết quả ra một chuyện như này, trong một đêm cái gì đều thay đổi, con gái bọn họ dưỡng 20 năm cũng không là con gái họ.
Làm cha mẹ, sinh con ra, dưỡng dục chúng nó trưởng thành, trong lòng đối với chuyện con cái có thể thành gia lập nghiệp đều tràn đầy mong đợi, càng muốn có thể chính mắt chứng kiến tụi nhỏ thành gia lập nghiệp. Con gái giả không có không sao, con gái thật còn đây, hơn nữa sự nghiệp Hựu Tình bọn họ ngày càng củng cố, lại có một đối tượng kết hôn hoàn mỹ như vậy ở đây, cũng là lúc suy xét chuyện kết hôn một chút.
Giang chủ tịch: Tôi xác thật muốn nhìn bọn nhỏ kết hôn, nhưng tôi không thể biểu hiện quá mức rõ ràng.
Viên Sơ Nhụy nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia ý cười thân hòa, hỏi ngược lại: "Giang thúc đây là trước tiên đã đồng ý hôn sự của con cùng Hựu Tình?"
Sông biển hiểu lý lẽ đương nhiên nói: "Đồng ý, đương nhiên đồng ý. Còn có cái gì không đồng ý?"
Viên Sơ Nhụy cũng là đứa nhỏ bọn họ nhìn lớn lên, bọn họ tuy rằng không thể nói có thể đem nhìn đến Viên Sơ Nhụy thông thấu cỡ nào, nhưng là ít nhất có thể xác định Viên Sơ Nhụy là người xứng đáng cho con gái họ có thể giao phó.
Chuyện xảy ra cho đến ngày hôm nay, Viên Sơ Nhụy mới là người vẫn luôn bồi bên cạnh Giang Hựu Tình đi đến hiện tại, cũng là người vẫn luôn ở đây cho Giang Hựu Tình dũng khí cùng cổ vũ. Cho nên Giang Hựu Tình thích cô, ỷ lại cô, vượt qua cả ỷ lại với cha mẹ bọn họ.
Làm ba mẹ không có khả năng vĩnh viễn ở bên cạnh con mình, cùng con mình đi đến cuối thế giới. Con cái chung quy là trưởng thành cũng lớn rồi chấn cánh bay cao, bọn họ cần phải đi tìm bạn đời có thể nắm tay cùng đi quãng đời còn lại, cũng hoặc là một người tốt đẹp một mình sinh hoạt cũng có thể làm thế giới của chính mình trở nên lộng lẫy.
Thân là cha Giang Hựu Tình, ông đương nhiên là hy vọng có thể có một người theo bên cạnh Giang Hựu Tình, cùng nàng đồng hội đồng thuyền. Mà hiện tại người này liền ở trước mặt bọn họ, bọn họ còn có không đồng ý cái gì? Bọn họ quả thực thích nghe ngóng!
Viên Sơ Nhụy thấy Giang Hải Minh dứt khoát lưu loát, tâm tình đều không tự giác xán lạn lên vài phần.
Những người bạn đã kết hết đã từng cùng cô nói qua, trong lòng run sợ mà thăm hỏi cha mẹ lẫn nhau, khẩn trương lại chờ mong mà báo cho cha mẹ bọn họ tin tức muốn kết hôn, thời điểm được cha mẹ hai bên tán thành trong nháy mắt đó là lúc bọn họ vui mừng nhất, là loại cảm giác thân thuộc đã cùng bọn họ hòa hợp thành người một nhà.
Viên Sơ Nhụy lúc trước không thể cùng nói phần cao hứng này, thẳng đến giờ khắc này mới hiểu được đó là một loại cảm giác như thế nào, giống như là đắm chìm trong ánh nắng ôn hòa mùa xuân, gió ôn hòa nhẹ nhàng lặng lẽ phất quá bên tai, toàn thế giới đều trở nên xán lạn lại ôn nhu.
"Cảm ơn ngài tán thành." đôi mắt đẹp của Viên Sơ Nhụy hơi cong, "Con hướng ngài bảo đảm, nhất định sẽ chiếu cố Hựu Tình thật tốt."
"Bất quá kết hôn chuyện này, vẫn là phải xem ý tứ Hựu Tình. Chúng con đã nói qua chỉ cần em ấy muốn kết hôn, chúng con sẽ bàn chuyện kết hôn. Cho nên, chỉ có thể mong hai người có thể lại kiên nhẫn từ từ."
-- không cần thúc giục nàng.
Đây là lời ngầm của Viên Sơ Nhụy.
Cô sẽ không thúc giục Giang Hựu Tình cùng cô kết hôn, cũng không hy vọng có người bên cạnh đi thúc giục Giang Hựu Tình kết hôn. Con người đều có tâm lý nghịch phản, vạn nhất một chút không lưu ý liền thúc giục tâm lý nghịch phản của Giang Hựu Tình ra ngoài, vậy cô tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
Huống chi hôn nhân là chuyện đại sự của cuộc đời, hẳn là suy nghĩ kỹ rồi mới làm, cần thận trọng thận trọng cũng là thận trọng, bạn nhỏ của cô không có qua loa đáp ứng cầu hôn của cô cũng là đang có trách nhiệm với tương lai của mình. Hơn nữa cô đã từng hưởng qua tư vị bị người lớn thúc giục kết hôn, đây cũng không phải là chuyện khiến người vui sướng.
Giang Hải Minh một chút liền hiểu rõ ý tứ của cô, xem ánh mắt cô cũng càng thêm khen ngợi. Bộ dáng Viên Sơ Nhụy vì con gái bảo bối của ông suy nghĩ, làm cha vợ như ông nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng hài lòng. Con gái họ không chọn sai người!
Giang Hải Minh vừa lòng gật gật đầu: "Tốt, chú đã biết, con đi về trước theo Hựu Tình đi."
Viên Sơ Nhụy gật đầu, khi giương mắt nhìn về phía ông, lại lúc ồn chậm rãi buông xuống mặt mày xuống thấy được một tia mệt mỏi.
Con gái nuôi hơn hai mươi năm, đã sớm biến thành dáng vẻ này đổi thành ai đều không dễ chịu
"Chú Giang," Viên Sơ Nhụy ôn thanh trấn an nói, "Ngài còn có nắng ấm Thu Dương, bọn họ đều con ngoan là đáng giá cho chú cùng dì Lận kiêu ngạo."
Ở nơi dễ thấy nhất trong thư phòng, còn bày bảy chiếc cúp vinh quang Giang Hựu Tình lấy về bằng bản lĩnh, không chỗ nào không hướng ông chứng minh, con gái ông đã thắng được con gái giả ông dưỡng 20 năm qua.
Giang Hải Minh tạm dừng một lát, nhận đồng cười cười, gật đầu, cái gì cũng chưa nói.
Giang Hựu Tình vừa nhìn thấy Viên Sơ Nhụy, lập tức đứng dậy đi ra đón, ôm eo cô, thân mật hỏi: "Ba em tìm chị làm cái gì?"
Viên Sơ Nhụy đáp: "Hỏi chị đối với chuyện xử lý Chu Dĩ Nhu có ý kiến gì không, còn có"
Cô tạm dừng một chút, ngược lại đem Giang Hựu Tình ăn uống lên, nhịn không được cùng cô làm nũng lên tới: "Còn có cái gì nha?"
Bộ dáng nàng khoe mẽ, đối với Viên Sơ Nhụy tới nói vô cùng hưởng thụ, khóe môi gợi lên ôn nhu cười, nhẹ giọng đáp: "Còn có hỏi chúng ta dự định khi nào kết hôn."
Giang Hựu Tình chớp chớp mắt, biểu tình trên mặt lộ ra một tia mộng bức. Tới, thân là tiên nữ nàng quả nhiên cũng không trốn được gia trưởng thúc giục kết hôn sao?
Viên Sơ Nhụy thấy thế, buồn cười mà sờ sờ cái ót nàng, nói: "Chú Giang không phải thúc giục em kết hôn, chú chỉ muốn hỏi ý tứ chúng ta một chút. Chị cùng chú cũng nói xong là sẽ không thúc giục em kết hôn, chờ em muốn kết hôn chúng ta lại bàn chuyện này."
Giang Hựu Tình có cô bảo đảm, lúc này mới yên tâm lại tiếp tục làm linh hồn tự do của mình. Có Viên Sơ Nhụy ở đây, nàng muốn làm gì liền làm cái đó.
Nàng cao hứng cười một chút, tâm tình rõ ràng tốt lên rất nhiều, lại hỏi: "Ba em hiện tại đang làm cái gì? Có phải tâm ông tình không tốt lắm hay không?"
Nàng tin tưởng bất luận là cha mẹ nhà ai gặp phải loại chuyện này, tâm tình đều sẽ thực không ổn, còn rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến ăn uống, nàng mới không hy vọng ba mẹ nàng bởi vì Đào Nhã Lăng cộc lốc ảnh hưởng ăn không ngon.
Viên Sơ Nhụy đáp "Vâng", nàng lập tức buông cô ra: "Em đây đi bồi ông ấy, một hồi lại đi bồi bồi mẹ em."
"Đêm nay lại bồi chị." Nàng nói.
Tình huống đặc thù, chuyện bồi vợ lại để vị trí phía sau mới được.
Viên Sơ Nhụy săn sóc gật đầu, ôn thanh nói: "Tốt, Hựu Tình chúng ta nói cái gì chính là nói cái đó."
Giang Hải Minh ngồi yên trong thư phòng, ánh mắt lặng yên không một tiếng động lướt qua bệ cửa sổ đầu hướng mãn sao trời. Ông đã từng ở dưới sao trời như vậy, ôm con gái nhỏ tuổi, từ ái mà đọc truyện cổ tích cho nàng. Hài tử ngây thơ chất phác thuần túy tươi cười đến nay còn khắc ở trong đầu ông, đó cũng là tươi cười cả đời ông muốn đều bảo vệ
Mà nay con cái trưởng thành, tươi cười trước sau thiên chân vô tội như một, nhưng bao vây ở dưới cái tươi cười này lại là một tâm dơ bẩn bất kham.
Con bé làm sao sẽ biến thành như vậy.
Giang Hải Minh không nghĩ ra. Một đứa nhỏ ngoan ngoãn vì cái gì sẽ biến thành như vậy, bọn họ rõ ràng không có dạy con bé đi hại người, đi đoạt lấy đồ của người khác!
Hắn đau đầu cúi thấp đầu, mất mát đầy người đỡ lấy cái trán, mệt mỏi tẫn hiện.
Thẳng đến có người gõ vang cửa thư phòng, ông mới hồi phục tinh thần lại, nghe thấy thanh âm Giang Hựu Tình lúc sau liền để nàng tiến vào.
Giang Hựu Tình thấy ông hướng chính mình cười một chút, tươi cười thân hòa giống như trước đây, nhưng lần này nhiều thêm mấy phần mỏi mệt không giấu được.
Ông hỏi: "Hựu Tình tới tìm ba có việc sao?"
Giang Hựu Tình nắm cánh tay mình, gắt gao nắm một chút, nhẹ giọng nói: "Sợ ngài tâm tình không tốt, cho nên muốn tới bồi bồi ngài."
Trong ánh mắt Giang Hải Minh ảnh ngược ra bộ dáng nàng ngoan ngoãn, khuôn mặt xinh đẹp mang theo bóng dáng ông cùng Lận Uyển Thanh, đây mới là đứa con chân chính của họ. Ông hướng nàng vẫy vẫy tay: "Vậy lại đây bồi