Giang Hựu Tình bị Viên Sơ Nhụy gϊếŧ một cái hồi mã thương*, ngốc ngốc chớp chớp mắt, chờ phục hồi tinh thần lại thì là xấu hổ lại cười mà ở trên cằm cô không nhẹ không nặng cắn một ngụm, ngạo kiều quay mặt qua chỗ khác: "Không biết!"
(*Ý chỉ phản công, đánh trả ngược lại)
Vừa rồi nàng chỉ là thuận miệng vừa nói, những lời này đó không có suy nghĩ cho kỹ liền nói ra miệng, nào dự đoán được sẽ bị Viên Sơ Nhụy trái lại bắt lấy câu chuyện đó đùa giỡn.
Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy khí thế chính mình không nên thua người này, vì thế muốn quay đầu trừng cô liếc mắt một cái, nhưng khi nhìn đến Viên Sơ Nhụy mang mắt kính viền vàng lịch sự văn nhã, cười như không cười mà vẫn cùng nàng duy trì khoảng cách vô cùng ái muội này, khí thế nháy mắt uể oải đi xuống, như là khí cầu hết khí.
Cặp mắt Viên Sơ Nhụy giấu ở sau mắt kính mang theo ý cười, dưới mũi cao thẳng là môi không điểm tự hồng, làm cô mang theo khuôn mặt xinh đẹp cực có công lược tính có thâm ý khác căng đè ở trên người, mắt cô, môi cô, còn có viền kính vàng kim sắc, thậm chí là hương khí trên người cô, không lúc nào không phát ra hấp dẫn trí mạng, liền chờ con mồi như nàng mắc câu.
Giang Hựu Tình nhìn không được bộ dáng cô mang mắt kính, đó căn bản chính là trên yêu thích của nàng điên cuồng phạm quy, làm tâm nàng vì thế nhảy không ngừng. Khí thế nàng tức khắc thua, vốn định hung một chút ánh mắt đột nhiên không chịu khống chế mà kiều mềm xuống, cứ như vậy kiều kiều mà trừng mắt nhìn cô liếc một cái, lại tiếp tục ngạo kiều mà quay mặt qua chỗ khác: "Nữ nhân hư!"
Giang tiên nữ: Lại mang theo mắt kính câu dẫn tôi, này không phải phạm quy là cái gì!
Cặp mắt trong trẻo của Viên Sơ Nhụy ảnh ngược ra khuôn mặt nàng gần trong gang tấc, da thịt nàng như trứng gà vừa lột ra, bóng loáng trắng nõn đến tìm không thấy một tia tỳ vết, khuôn mặt trắng bạch vựng nhiễm hai luồng má hồng kiều diễm, lộ ra vài phần đáng yêu nói không nên lời, ánh mắt Viên Sơ Nhụy nhìn đến càng mềm mại ấm áp, cầm lòng không đậu mà đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
Bạn nhỏ nhà cô vì cái gì đáng yêu như vậy? Đáng yêu đến cô còn muốn tiếp tục trêu chọc nàng, nhưng là nếu lại tiếp tục chọc xuống, sợ rằng bạn nhỏ sẽ tức giận, một vừa hai phải mới được.
Cô tháo mắt kính trên mũi xuống, sách liên quan cũng để lại trên tủ đầu giường, nằm nghiêng bên cạnh Giang Hựu Tình, khúc khuỷu tay chống đầu nhìn nàng, hiển nhiên còn chưa có ý thức được nàng vì cái gì sẽ đỏ mặt, còn một bên giúp nàng đẩy tóc dài ra, một bên ngữ khí tự nhiên mà thay đổi đề tài: "Hựu Tình, em còn có nhớ hay không em đã nói đạt được bảy giải liền em sẽ làm cái gì?"
Giang Hựu Tình vốn đang thực thất vọng cô đột nhiên gỡ mắt kính xuống, kết quả giây tiếp theo đã bị vấn đề của cô mang toàn bộ lực chú ý đi, nàng nỗ lực hồi tưởng một phen: "Ừm...... Nói qua muốn đi mảng điện ảnh phát triển?"
"Ừm." Viên Sơ Nhụy đáp lời, "Bảy giải em đã làm được."
Giang Hựu Tình hiểu rõ ý tứ cô, hơi thêm suy tư sau bỗng nhiên xoay người nằm bò, hai tay chống cằm nhìn cô, nhìn nhìn liền nở nụ cười, nói: "Em hiện tại không nóng nảy qua bên kia phát triển, bởi vì em tin tưởng Đào Nhã Lăng ở trong giới đã đi không nổi nữa."
Nàng xác có rất nhiều ước mơ, muốn giống Trì Tuyết Oánh làm solo quốc dân, ngay cả không cần quảng bá cũng có thể an ổn đứng hạng nhất, ở giới ca sĩ có được địa vị người khác không cách nào lay động. Còn nghĩ tới diễn, căn cứ vào nguyên tắc "Đã làm thì làm tốt nhất" này, nàng tự nhiên cũng nghĩ tới theo đuổi ngôi ảnh hậu.
Đồng thời nàng cũng hiểu rõ, đạt thành ước mơ này không dễ dàng như vậy, năng lực vận khí thiếu một thứ cũng không được, còn có nhân tố thứ ba: Thời gian. Cho nên nàng từ lúc bắt đầu liền tính toán bàn bạc kỹ hơn, một bước một một dấu phải chân thành thật kiên định mà đi.
Nàng nguyên bản muốn trước tiên làm tốt một nghệ sĩ solo, chờ hoàn toàn ổn định rồi lại suy xét tiến vào giới nghệ sĩ. Chẳng qua Đào Nhã Lăng xuất hiện quấy rầy kế hoạch nàng, làm nàng bàn bạc kỹ hơn bởi vì tâm lý trả thù tính nhanh hơn không ít.
Nàng muốn làm hết thảy đã không chỉ là vì ước mơ của mình, vẫn là vì chứng minh Đào Nhã Lăng không bằng nàng, làm Đào Nhã Lăng hổ thẹn mà rời khỏi thế giới của nàng, làm Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh biết người con gái nào mới là tốt nhất. Nhưng hiện tại Đào Nhã Lăng đã đã chịu trừng phạt, bị đuổi khỏi Giang gia, mất đi ô dù vừa mạnh vừa có lực. Nàng cũng tin tưởng Đào Nhã Lăng hiện tại rơi vào tình cảnh này, tương lai sẽ không ở trong giới này dễ chịu được bao nhiêu.
Không nói đến Giang gia cùng Viên gia có thể đối nàng đuổi tận gϊếŧ cùng hay không, chỉ cần chuyện nàng lợi dụng Chu Dĩ Nhu, liền đủ để Chu Lị Quân đối phó nàng, không có ba mẹ nào đối với con mình bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay có thể chịu đựng, huống chi Chu Lị Quân là một người cầm quyền thành công.
Nhân quả có báo, sinh sôi không thôi, Đào Nhã Lăng lúc trước nếu dám ỷ vào chính mình có tiền có thế liền tai họa người khác, như vậy liền phải làm tốt chuẩn bị bị tiền thế ức hiếp.
Bởi vậy, đào Nhã Lăng đã mất đi trở thành nàng đối thủ tư cách. Nàng kế hoạch có thể tiến vào quỹ đạo, tiếp tục bình tĩnh mà tiến hành đi xuống. Đến nỗi chuyện này kế tiếp sẽ như thế nào, Giang gia, Viên gia cùng với Chu gia đều sẽ xuất lực xử lý, không cần nàng lo lắng quá mức.
Hiện tại càng đáng giá nàng quan tâm chính là một chuyện khác —— công khai quan hệ của nàng cùng Viên Sơ Nhụy.
Trải qua một việc này, tín nhiệm cùng ỷ lại của nàng đối với Viên Sơ Nhụy lại hướng lên trên trướng một độ cao không ngừng so với mặt biển. Nàng vô cùng chắc chắn nàng thích Viên Sơ Nhụy, yêu Viên Sơ Nhụy, thậm chí tới nông nỗi gấp không chờ nổi phải hướng thế giới tuyên bố, để tất cả mọi người biết nàng có một bạn gái không người nào có thể với tới, đem ong bướm có ý nghĩ đối Viên Sơ Nhụy đều vô tình bóp chết ở trong nôi.
—— nàng cùng Viên Sơ Nhụy chính là nhất đăng đối, người khác đều đứng bên ngoài!
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng hơn nửa ngày đều không có nói chuyện, một bộ dáng như suy tư gì, nhưng cũng không có ra tiếng quấy rầy nàng, thẳng đến tầm mắt nàng rơi xuống lại đây.
Viên Sơ Nhụy vươn tay, ôn nhu mà đẩy ra mái tóc dài của nàng, thanh âm cũng hết sức ôn hòa: "Suy nghĩ cái gì?"
Giang Hựu Tình giống như mèo, quyến luyến mà ở trong lòng bàn tay cô cọ cọ, đúng sự thật trả lời: "Nghĩ hướng toàn thế giới tuyên bố em có bạn gái tốt như vậy, ưu tú như vậy. "
Lúc trước đều là Viên Sơ Nhụy chủ động, lúc này đây cũng nên đến phiên nàng chủ động một lần.
Nàng nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Viên Sơ Nhụy, cánh môi mềm mại thâm tình chân thành mà ở giữa tay cô rơi xuống một cái hôn, trong mắt thu thủy bao vây lấy muôn vàn ôn nhu, ảnh ngược bộ dáng chỉ một mình Viên Sơ Nhụy: "Viên Sơ Nhụy, em rất thích chị, đặc biệt đặc biệt thích chị."
Nàng mang theo cười, học phim truyền hình tổng tài bá đạo, ngữ khí bá đạo nói: "Cho nên em muốn công khai, muốn cho tất cả mọi người biết chị là bạn gái của tôi, để những người có ý nghĩ với chị đều thu hồi tâm tư hết cho tôi—— cô gái, cô chỉ có thể là của một người bổn tiên nữ này!"
Viên Sơ Nhụy hơi giật mình một lát, nhướng mày cười, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực cùng nhau nằm ở trên giường, thanh âm đều trở nên nhẹ nhàng không ít: "Em nguyện ý công khai chị thật cao hứng."
Giang Hựu Tình hiện tại là người đối với yêu đương vô cùng cẩn thận, từ xác nhận quan hệ đến khi công bố quan hệ, nhất định sẽ luôn mãi xác nhận tâm ý của mình, sẽ không tùy tiện mở miệng. Hơn nữa cô tin tưởng bạn nhỏ của cô hiện tại có ý muốn công khai, nói không chừng bước tiếp theo sẽ có ý nghĩ muốn cùng cô kết hôn, tuần tự mà tiến, chuyện cô muốn đều sẽ có!
Tiểu Viên Đổng: 【 tin tưởng.jpg】
Giang Hựu Tình giống như là đã chịu nhiễm cảm xúc Viên Sơ Nhụy, khóe môi cầm lòng không đậu giơ lên. Bạn gái cao hứng, nàng cũng cao hứng!
Viên Sơ Nhụy lại hỏi: "Dự định khi nào công khai?"
Cô tổng phải làm làm chuẩn bị.
Giang Hựu Tình lâm vào trầm tư, rồi sau đó kiêu ngạo mà nhấc chân đáp