Đã 2 tháng trôi qua khi hắn và cậu đặt chân đến Mỹ. Taehyung vì bận rộn nên cũng không bám miết lấy Jungkook, nhưng chỉ cần có thời gian thì một giây cũng không rời khỏi nhau.
1
Hôm nay Taehyung phải bay đến Washington để gặp một vị lão đại, một mình Jungkook ở lại Las Vegas. Thân thủ của cậu rất tốt, chắc không ai làm hại đến cậu được nên Taehyung mới yên tâm làm việc.
Jungkook đâm đầu vào những cuộc vui rượu chè, thuốc lá với bạn bè của mình tại đây.
Taehyung tôn trọng cậu nên cũng chẳng ý kiến gì, cưng chiều hết mực
Vì thế Jungkook luôn có chừng mực, đã có chủ nên không buông thả nữa.
Đơn giản cậu chỉ muốn giết thời gian, Taehyung để cậu lại Las Vegas chắc hẳn cũng có lí do.
Điếu thuốc trên tay Jungkook vẫn đang cháy dở ở hai ngón tay cậu. Trong phòng VIP một mình cậu ngả đầu ra sau nhắm mắt lại.
Không một chút phòng bị
Chỉ là một Jeon Jungkook bình thường chẳng phải một điện hạ máu lạnh vô tình
Day day thái dương khó chịu, cậu bắt đầu nghĩ linh tinh vớ vẩn. Ước gì Kim Taehyung ở đây, ngăn dòng suy nghĩ chết tiệt trong đầu cậu lại.
Rồi cậu chợt mở mắt ra vì điện thoại của mình rung không ngừng. Danh bạ hiện lên là tên của Taehyung
"Jungkook đã nhớ anh chưa nhỉ?"
1
Thấy gương mặt của hắn tâm tình cậu trở nên rất tốt.
"Còn lâu mới nhớ"
Thật ra là nhớ anh...
"Điện hạ Jeon mạo phạm nhờ ngài một chuyện"
Taehyung đầu dây bên kia nở nụ cười, Jungkook nhíu mày
"Ái khanh cứ nói"
"Điện hạ không phiền khi tối nay đột nhập nhà Patrick lấy một thứ chứ?"
Nét thoải mái kia cũng không còn, sâu trong Jungkook có phản phất vài tia căm phẫn.
Taehyung cũng nhận biết được điều đó
"Jungkook hay là thôi đi để anh gọi người khác đến lấy. Em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, sáng mai anh sẽ về"
Cậu lắc đầu
"Em vẫn ổn, anh muốn lấy thứ gì?"
1
"Em chắc em ổn không? Anh chỉ lo cho em thôi"
"Nói lẹ đi quý ngài Vante đáng kính"
"Có một xấp tài liệu bị Patrick giấu, nội dung đại khái là về các thông tin tại Singapore và thuốc cấm, đặc biệt là về Washington. Nó có chữ kí của Nam Joon hyung để nhận biết"
Nam Joon hyung sao?
"Em biết rồi"
"Cẩn thận là trên hết, nếu để lại một vết thương nào thì em đừng mơ mà làm sát thủ nữa"
Jungkook đảo mắt nhìn ra hướng tay nắm cửa đang chuyển động
"Em không ngốc như anh, nếu không còn chuyện gì thì em tắt đây. Ngày mai gặp."
Không đợi hắn trả lời cậu đã tắt nguồn máy.
Cánh cửa mở ra, thân ảnh lập tức bay đến cạnh Jungkook.
"Tao đến thăm mày đâyy"
Park Jimin cười còn Jungkook lại đanh mặt
"Chưa chết à?"
"Cái mồm thối nhà mày!!! Nói một câu tử tế thì mày giãy đành đạch hay gì?"
Jungkook nép sang một bên rồi dụi điếu thuốc đi
"Đêm nay đi chơi không?"
Jimin chả buồn quan tâm tay cầm ly rượu mà nhâm nhi
"Đi đâu"
"Đến chỗ Patrick"
Ly rượu trên tay Jimin rơi xuống đất, tay cuộn thành quyền
"Không! Nơi quái quỷ đó không bao giờ tao muốn trở lại. Mày quên hết mọi chuyện rồi sao Jeon Jungkook?"
"Tao không quên, tao vẫn luôn đợi, đợi đến cái ngày tao giết chết tên khốn đó"
Jungkook nắm chặt tay đến mức các khớp của ngón tay cũng hiện rõ cả lên. Gương mặt đỏ bừng, chiếc bàn trước mặt cũng bị cậu đấm mạnh đến vỡ tan.
Mảnh thủy tinh ghim vào tay máu chảy không ngừng. Đôi mắt đầy oán hận, nộ khí.
.
Taehyung ngồi ở gian phòng với ánh sáng lập loè mờ ảo. Đôi mắt hổ phách hướng về phía tấm ảnh của Jungkook khi bước ra khỏi bar với đôi tay nhuộm máu.
Cả Jimin nữa cậu ta cũng thần sắc khác lạ. Hắn chỉ chú ý đến mỗi đôi tay vàng ngọc kia của cậu.
Rốt cục là tên khốn kiếp nào đã làm cho bảo bối nhà hắn trở thành bộ dạng như vậy? Hắn nhất định băm tên đó ra làm trăm mảnh.
"Shinara"
Giọng trầm của hắn cất lên, Shinara nhanh chóng đi đến cuối đầu
"Thưa chủ nhân"
"Jungkook với cô là đồng môn, cô kể ta nghe hết những gì cô biết về em ấy cho ta nghe"
Shinara nhìn hắn móng tay đâm sâu vào da thịt
"Thuộc hạ và điện hạ chỉ là đồng môn lúc ngài ấy 16 tuổi, năm ngài ấy 18 tuổi vì thiên bẩm nhanh nhẹn sức mạnh hơn người được một lão đại mafia không rõ danh tính mang đi. Từ...từ đó thuộc hạ không biết gì về điện hạ nữa, đến khi điện hạ xấp xỉ 20 tuổi một mình giết hết cả một gia tộc danh giá tại Italia lại là ông trùm mafia lúc đấy được cả hắc đạo công nhận là một hoàng tử, rồi vào tháng trước thuộc hạ mới gặp lại ngài ấy"
Taehyung rất chăm chú nghe đến khi Shinara nói xong hắn chỉ nhẹ nhàng cười một cái.
"Thế Park Jimin cô có biết không?"
"Không thưa chủ nhân"
Taehyung đứng lên tay vò nát tấm ảnh của Patrick và Kelvin.
"Lúc đấy và bây giờ, Jungkook có gì khác không?"
Taehyung thật tâm muốn biết, rốt cục Jungkook đã trải qua những gì.
"Khác, khác một trời một vực. Thiếu niên năm ấy đôi mắt long lanh to tròn đẹp đẽ biết chừng nào. Còn người con trai bây giờ trong đôi mắt chỉ có lạnh lùng vô cảm, chưa từng có một tia thương xót khi vừa giết người, giống như...ngài ấy bị đánh mất trái tim vậy"
Shinara nói xong Taehyung chỉ im lặng để lại khoảng không tĩnh mịch đến lạ
"Em ấy vẫn là thiếu niên năm đó chỉ là biết cách tồn tại trong thế giới này mà thôi"
Taehyung khẽ nở nụ cười, nụ cười này thật đáng sợ.
"Shinara ta có nhiệm vụ đặc biệt cho cô"
Shinara giật mình cúi đầu thấp hơn
"Điều tra điện hạ từ năm 18 tuổi đến bây giờ. Đây là bí mật ta không muốn có người khác biết, nhưng nếu Jungkook hỏi cô cứ nói. Đừng giấu em ấy bất cứ thứ gì, em ấy muốn biết gì thì cho em ấy biết cái đó"
2
"Dạ, thuộc hạ tuân mệnh"
Kim Taehyung không hề mong muốn Jungkook đau lòng không nỡ giấu cậu bất kì thứ gì, sợ nhìn thấy dáng vẻ buồn bực, sợ đôi mắt kia lại phủ thêm một tầng lạnh lẽo đến hắn cũng phải đau thấu tim gan.
Sợ nhất là con tim kia của cậu sẽ chồng chất thêm vết thương chỉ vì hắn.
Đó là điều hắn không muốn
"HoSeok hyung ngày mai hãy bắt sống Patrick"
.
Mái tóc của Jungkook phủ xuống che một phần nào của đôi mắt lạnh lẽo kia. Cậu nhanh chóng từng bước vào căn phòng từ cửa sổ.
Cậu tìm kiếm lục lọi mọi thứ một cách nhẹ nhàng nhất trong lòng đầy oán giận.
Tìm từ tủ, đến hộc bàn, đến kệ sách vẫn không tìm thấy. Mồ hôi cũng lấm tấm trên trán, cậu bức bối nhìn xung quanh rồi ánh mắt dừng lại ở khung ảnh to treo ảnh Patrick và vợ.
Con dao găm trên tay sát khí bừng bừng đi đến trước tấm ảnh, cậu nhìn nó bằng ánh mắt căm phẫn.
Đưa dao lên điên cuồng rạch nát tấm ảnh
Trong màn đêm tiếng dao ma sát với giấy tạo nên âm thanh chói tai đến đáng sợ,