Jungkook được Taehyung bế lên phòng, cậu lại chẳng chịu buông ra cứ bám lấy người hắn.
"Kim Taehyung chết tiệt, anh đúng là tên khốn kiếp"
Đầu Taehyung lúc này cả ngàn con quạ bay ngang, hắn đã làm gì mà để Jungkook khi say chửi hắn vậy nhỉ?
"Bảo bối anh làm gì sai với em à?"
Jungkook hai má ửng đỏ ngồi bật dậy kéo đầu Taehyung lại gần mình
"Em nhớ anh, anh đi như vậy lại không cho em theo. Có phải anh đi tán tỉnh ai không hả? Có phải...có phải anh sẽ bỏ rơi em không?"
Nói đến đoạn này hai mắt cậu ửng đỏ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi mắt của cậu với khoảng cách gần. Taehyung đưa tay chạm vào khuôn mặt kia, hôn lên đôi mắt đang ngấn lệ vuốt ve gò má ửng hồng.
"Jungkook à anh sẽ không bỏ rơi em dù là bất cứ lí do gì, chuyện không cho em theo là sợ em bị thương em hiểu không hửm? Mà xem ra anh sai rồi, không đặt em vào tầm mắt anh em mới ngông cuồng tự mình làm mình bị thương, em nói xem anh chưa nổi nóng với em thì thôi đi em còn trách anh. Có phải con thỏ béo nhà em bị anh chiều hư rồi không?"
Hắn véo mũi cậu ôn nhu mà trách móc, Jungkook mê man nhìn người trước mặt mà cười ngây dại. Kéo hắn ngả về phía mình cậu áp khuôn mặt lên lồng ngực hắn.
Taehyung nhích người điều chỉnh tư thế để cậu thoải mái mà tựa vào hắn, nhỡ cậu có ngủ quên thì cũng sẽ không khiến cho cậu thức dậy mà đau nhức cơ thể.
"Kim Taehyung hi vọng cả đời này luôn ôn nhu dịu dàng với Jeon Jungkook. Dù bất kể em làm chuyện gì đều có lí do của mình, chỉ mong anh tin tưởng. Vì em sẽ chẳng bao giờ..."
1
Nói đến đoạn này cậu đã chìm vào giấc ngủ, hắn siết chặt tay hơn ôm cậu.
"Luôn tin tưởng luôn dịu dàng với em"
Taehyung nhẹ nhàng đỡ đầu Jungkook đặt lên gối, không quên đặt gối ôm vào tay cậu.
Từ lúc bắt đầu ngủ cùng nhau hắn phát hiện Jungkook ngủ phải ôm một cái gì đó thì mới yên giấc, nếu không cả đêm sẽ cựa mình hoặc tỉnh giấc liên tục.
1
Cởi áo khoác ném sang một bên hắn đi đến mở tủ lấy hộp cứu thương đến. Nâng niu đặt tay cậu lên chiếc gối cao, lấy bông gòn thấm nước lau hết vệt máu khô trên tay cậu rồi thoa thuốc băng bó lại.
Suốt cả quá trình sát khuẩn băng bó cậu chỉ nhíu mày khi đau chứ chưa từng kêu la lên, khác hẳn với lúc bị thương lần trước.
Có lẽ khi ấy hắn hơi vụng về nên làm cậu đau, còn giờ thì khá hơn rồi.
Bước vào phòng tắm tắm rửa thay một bộ đồ cho thoải mái, hắn còn việc phải làm.
Ngả lưng về phía ghế hắn cầm ngay xấp hồ sơ kia mở ra. Đúng như hắn dự đoán Washington nay mai sẽ đầy sương khói mang dấu ấn của Kim Taehyung một ông trùm tương lai của hắc đạo.
Chỉ cần hắn nắm được Washington, Las Vegas, Los Angles thì tự khắc sẽ có người ngầm công nhận hắn ngay thôi đúng hơn là sợ hãi hắn.
Xem xong tài liệu thì hắn đưa đôi mắt nhìn sang phong bì màu đỏ ghi rõ 3 từ Jeon Jungkook không chần chừ mà cầm lên xem trước mắt hắn là kết quả xét nghiệm máu rồi kết quả kiểm tra sức khoẻ cũng như tâm lý của cậu.
Tiếp theo là toàn bộ thông tin của Jungkook từ năm 10 tuổi đến 21 tuổi. Taehyung xem qua những bức ảnh được chụp lại rồi đến sấp giấy dày.
Ánh mắt hắn dừng tại một dòng chữ
Năm Jeon Jungkook 19 tuổi cậu ta chính là một kẻ điên bệnh hoạn đáng sợ. Ta đã thành công rèn luyện một thanh bảo đao sắt nhọn hơn bất cứ báu vật nào trên đời
Hắn cầm lên tấm ảnh ghi rõ năm Jungkook 17 tuổi, đôi mắt ấy quả thật ngây thơ thuần khiết đến động lòng người.
Taehyung tiếp tục xem thêm những thứ trong phong bì ấy gương mặt cũng trở nên khó coi lạnh lẽo tay cũng cuộn thành quyền.
Hay lắm Patrick dám cướp người từ tay hắn đi, Kim Taehyung nhất định không để hắn chết một cách đơn giản như vậy được. Phải để hắn chịu tất cả những gì mà bảo bối của hắn chịu, à không gấp trăm gấp ngàn gấp triệu lần mới đúng.
Nhìn cậu con trai yên bình chìm trong giấc ngủ hắn càng yêu thương hơn, muốn nâng niu nhiều hơn.
.
Jungkook tỉnh dậy đã là 8 giờ tối đầu đau như búa bổ biết thế không uống nhiều rượu cho rồi báo hại cả người mệt mỏi quá chừng. Đưa đôi mắt nhìn xung quanh cậu chẳng thấy người mình muốn thấy, cái tên chết bầm kia đâu mất rồi?
Jungkook lê tấm thân vào nhà tắm ngâm mình trong nước ấm để tỉnh hoàn toàn. Ngả đầu ra sau cậu cứ nhìn trân trân lên trần nhà suy nghĩ linh tinh vớ vẩn.
Được 30 phút thì rời khỏi phòng tắm, lau tóc rồi tự mình sấy khô. Cậu cảm giác được cơn đau dạ dày của mình hôm qua cậu chẳng ăn gì chỉ toàn rượu bia và thuốc lá. Quả thật như lời của Jimin cậu hơi lâm vào tệ nạn xã hội.
Không được phải giảm bớt nếu không cậu chết chắc với Kim Taehyung
"Đói quá đi ahh"
Cậu xuống tới phòng bếp ngồi ngay bàn ăn mà kêu gào. Giờ này đầu bếp cũng về ai nấu cho cậu ăn đây?
"Jeon Jungkook bỏ nha, mốt đừng có uống rượu nhiều như vậy. Để Taehyung biết thì sớm muộn cũng..."
"Sớm muộn cũng thế nào?"
"Thì là sớm muộn cũng bị lải nhải bên tai không thôi thêm cả việc giận dỗi hong thèm để ý chứ thế nào. Đúng là ngốc có vậy cũng hỏi"
Nhưng cảm giác có gì đó sai sai, rõ ràng cậu đang nói chuyện một mình mà cái giọng điệu này quen tai quá đi mất.
"Jeon Jungkook"
Tóc gáy của cậu dựng hết cả lên cái giọng điệu này đáng sợ quá. Lấy hết can đảm quay đầu lại cười thân thiện một cái.
"Tae...Taehyung"
Hắn ngồi xuống cạnh cậu gõ vào trán cảnh cáo
"Đây là lần cuối cùng anh cảnh cáo em nếu em còn dám uống rượu hút thuốc một cách bạt mạng, tự mình làm mình bị thương thì đừng trách nha. Em xem có ai giống em không? Sức khoẻ thì không lo, ăn uống thì bữa đực bữa cái. Em muốn anh tức chết để em có người yêu mới lắm hả. Bình thường muốn ép em ăn anh phải làm đủ trò đủ kiểu em mới ăn đúng cử, em nói hay lắm mà anh đi em sẽ ngoan ngoãn ăn uống rồi không để bị thương. Giờ coi coi bao nhiêu chuyện anh lo đều xảy ra luôn đó, còn dám nói anh lải nhải. Em đúng là bị chiều hư mà."
Taehyung tức giận nói một tràn dài, Jungkook nghe đến mức hoa mắt chóng mặt. Cậu cảm thấy sao Taehyung giống ông bố đơn thân đang mắng con ghê á.
Suy nghĩ ấy loé lên làm Jungkook không nhịn được mà phì cười
"Em cười cái gì hả?"
Taehyung lần này tức giận thật rồi, cậu ngay lập tức dán cái mỏ mình lại cuối đầu nhận lỗi.
"Em sai rồi anh đừng giận nữa là em không tốt em làm anh lo lắng"
"Câu em sai và em làm anh lo lắng thì anh nhận, còn câu em không tốt anh không nhận. Hừ tiểu yêu tinh nhà em mà còn cứng đầu cứng cổ thì liệu cho anh"
Nói xong hắn đứng lên lấy đồ ăn từ tủ lạnh ra bỏ vào lò vi sóng hâm nóng cho cậu. Jungkook thấy bóng lưng này thật vững chắc làm sao giống như cả khi trời có sập xuống cũng chẳng có gì.
Hắn bày trước mặt cậu là bát cháo được hầm với sườn heo, phía lò vi sống vẫn còn đang làm nóng món cá nướng mà cậu yêu thích.
Tô cháo bốc khói nghi ngút Taehyung vẫn không có ý định ngồi xuống mà đứng chờ cá để bưng ra cho cậu ăn luôn.
Thấy hắn không đếm xỉa