Taehyung vì vẫn còn men rượu trong người nộ khí chưa từng giảm xuống. Jung HoSeok được lệnh mang theo 1 quả bom tầm trung bay lượn trên thành phố Washington. Một lúc sau hắn có mặt trên trực thăng cùng bay lượn trên bầu trời đen rộng lớn.
"Quả bom này nên thu hồi thôi"
HoSeok điều khiển máy bay nói với hắn, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bản đồ
"Không, thả xuống club khi nãy đi"
Hắn nói chắc chắn như đinh đóng cột và không thay đổi quyết định của mình
"Ở phía đó sẽ có nhiều người thiệt mạng lắm"
HoSeok cảm thấy lo lắng vì Kim Taehyung đang làm một việc thiếu suy nghĩ
"Từ bao giờ chúng ta phải chần chừ về những việc này? Ném bom đi"
Bản chất của một con hổ đã nhắm vào con mồi khiến hắn chẳng muốn thêm một giây một phút nào tha cho đám người đó. HoSeok hết cách liền bay đến vị trí club thả quả bom xuống, tiếng động ầm trời vang lên ánh lửa thiêu rụi hết tất cả.
Taehyung dường như vẫn còn tính toán, hắn lấy điện thoại ra nhấn gọi cho Min Yoongi.
"Em sẽ gửi định vị cho hyung, hyung thanh trừng nơi đó như đúng kế hoạch đề ra một tháng trước. Ai có mặt giết chết không tha."
Nói xong liền cúp máy, HoSeok lắc đầu vì cái tính nóng của hắn mỗi khi chạm vào Jungkook. Anh đổi hướng máy bay đến bệnh viện, hơn bất cứ ai Jungkook sẽ là người kiềm chế được hắn.
Ở bệnh viện Nam Joon và Jin đứng ngay bên cạnh thay đồ và lau người cho Jungkook. Nhìn đứa em mà mình yêu quý trong hoàn cảnh này khiến lòng Jin đau đớn không thôi. Đứa nhỏ tuy xấc xược nhưng lại dễ thương đáng yêu đến mức khiến người ta thấy ấm áp.
Nhìn được nỗi buồn của Jin Nam Joon cũng chẳng biết làm gì ngoài im lặng. Mọi quyết định của Jungkook đều rất bất ngờ, chẳng hạn như việc cậu nói muốn tìm Taehyung lập tức phóng đi ngay mà chẳng nói một lời.
Nửa tiếng sau Jungkook cũng đã tỉnh dậy với vết thương trên đầu cậu có chút choáng váng. Jin thấy em mình dậy liền bê cốc nước ấm cho Jungkook uống, cậu cầm lấy ly nước uống từng ngụm nhỏ rồi trả lại.
"Còn đau lắm không?"
Jin xoa mái tóc của Jungkook quan tâm hỏi, Jungkook lắc đầu thở dài
"Em nhận được tin từ Italia có người muốn nắm lấy ngôi vị hoàng tử. Nếu em để mất ngôi vị này chúng ta sẽ không có cơ hội trở mình, ngày kia em xuất phát đến Italia"
Đến lúc này Nam Joon đứng lên gõ nhẹ vào đầu cậu "Bị thương đến như vậy còn muốn đi đâu? Ngôi vị đó quan trọng đến như vậy đâu em"
"Không quan trọng với chúng ta nhưng có thể giúp Taehyung, em không muốn thế giới này rơi vào tay Kelly. Nếu phải nắm quyền chỉ có thể là Taehyung hoặc chúng ta."
Lời nói hùng hồn của Jungkook đủ biết cái này cậu chỉ thông báo cho họ thôi, chứ từ lâu đã quyết định đi rồi. Cả Jungkook lẫn Taehyung ngoài những kế hoạch chung đều có những phương án khác nữa.
Mọi thứ rơi vào im lặng Jungkook nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau tiếng động vang ầm trời khiến cho mọi thứ rung lên ngọn lửa cao vút ở phía xa làm con ngươi của Jungkook mở to.
Nam Joon tiến ra ngoài nhìn thử thì thấy chiếc máy bay mang kí hiệu V đang bay lượn trên không, anh quay sang nói "Taehyung ném bom xuống thành phố này rồi"
Lời nói ngày hôm đó của Taehyung xuất hiện ngay trong đầu cậu Ngọn lửa lớn cách mấy thì cũng là của năm đó bây giờ là đế chế của Kim Taehyung anh, ngọn lửa của anh một khi đã thắp lên thì không có cách nào dập tắt được
Jin vỗ vai Jungkook khiến cậu choàng tỉnh, Taehyung vì cậu mà kích động đến mức đó sao? Nó không giống với kế hoạch trước đó hắn bàn bạc với cậu, thật sự không giống.
"Jin hyung có phải em sai rồi không?"
Cậu đưa ánh mắt ra ngoài, gửi mọi tâm tư hi vọng có người sẽ thấu hiểu.
Jin ôn nhu xoa đầu cậu bạn nhỏ "Là một điện hạ không được nghi ngờ quyết định của bản thân mình"
Jungkook vẫn cứ nhìn ra ngoài, mong muốn của cậu là trận chiến này mau chóng kết thúc.
Lúc này cửa phòng bệnh viện mở ra Taehyung chạy ào vào ôm Jungkook, Nam Joon và Seok Jin nhìn nhau rồi đi ra ngoài.
Jungkook cảm nhận được hắn đang run lên, toàn thân hắn lạnh ngắt như không còn hơi ấm. Taehyung chỉ biết ôm người trong lòng hận không thể hòa làm một với cậu.
"Taehyung"
Cậu vừa gọi tên hắn, hắn liền nâng khuôn mặt kia lên áp môi mình vào môi cậu. Jungkook bị hôn bất ngờ hai mắt liền mở to tay bám víu vào áo hắn, mùi rượu Vodka từ hắn khiến cậu muốn say. Hắn đã uống bao nhiêu rượu thế kia?
Nụ hôn từ mạnh bạo dần trở nên dịu dàng nâng niu, môi lưỡi quấn lấy nhau Taehyung một tay đỡ sau đầu Jungkook tay còn lại kéo chiếc gối xuống giường, nhẹ nhàng để cậu nằm xuống. Dứt khỏi nụ hôn ở đôi môi kia hắn di chuyển nụ hôn xuống chiếc cổ trắng ngần rồi đến xương quai xanh quyến rũ.
Jungkook nhìn hành động của hắn cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng mặc hắn làm gì thì làm. Taehyung đã ngừng không hôn nữa đưa đôi mắt nhìn vết thương trên cổ và trên đầu cậu. Dịu dàng hôn lên như đang muốn chuộc lỗi.
Jungkook choàng tay qua cổ kéo Taehyung lại gần mình, hai gương mặt chỉ cách nhau vài centimet. Mùi rượu phả vào cậu khiến cậu chuếch choáng. Taehyung nhìn kĩ từng đường nét trên gương mặt mình yêu thương.
"Taehyung anh buồn lắm đúng không?"
Taehyung trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cậu, không hề trả lời chỉ vuốt ve mái tóc rồi hôn lên trán người đối diện.
"Em sợ nếu em cứ tiếp tục làm anh buồn, làm anh thất vọng một ngày nào đó anh sẽ rời đi. Em biết tính tình em không tốt anh thì luôn dung túng yêu thương em nên chẳng trách em một lời, điều buồn nhất là người mình yêu không tin tưởng mình em biết rõ nhưng lại để điều đó xảy ra với anh. Em sai rồi"
Trước lời nhận lỗi đầy ngọt ngào và đáng yêu của Jungkook Taehyung khóe môi nở nụ cười cưng chiều bạn nhỏ của mình. Dù cười nhưng hắn vẫn giữ im lặng chẳng đáp lại lời nào, điều đó khiến Jungkook càng lo lắng hơn.
"Taehyungie, đừng buồn đừng giận em nữa"
Nói đến đoạn này Jungkook chủ động hôn hơn chục cái lên khắp gương mặt nam nhân, trong lòng hắn từ