Taehyung bế Jungkook trên tay cẩn thận đặt cậu ngồi trên đùi mình. Một tay ôm hờ bên hông, một tay ra hiệu cho đầu bếp mang thức ăn lên.
"Taehyung em muốn ngồi ở dưới"
Cậu ôm lấy cổ hắn, hắn lắc đầu nựng gương mặt đáng yêu kia
"Em ngồi ở đây đi, anh đút em ăn. Anh nghĩ em cần phải xem vài thứ trước khi em muốn làm vài chuyện quan trọng"
Hắn hôn lên chiếc mũi nhỏ của cậu, Jungkook bất ngờ tròn xoe mắt hỏi người trước mặt mình
"Anh biết sao?"
"Ừm, anh biết. Anh vẫn luôn hiểu em nhất mà, yên tâm anh đã dàn xếp ổn thỏa chỉ cần em ra lệnh thì mọi thứ đều theo ý em"
Jungkook đưa đôi tay chạm vào gò má của hắn mà vuốt ve, đúng là chỉ có hắn hiểu cậu nhất mà thôi. Lí do cậu và hắn chẳng ai muốn bỏ lỡ ai là vì người kia quá hợp ý mình.
"Jungkook hôm nay dịu dàng và ngoan ngoãn quá anh chẳng quen chút nào"
Hắn đưa tay khuấy chén súp nhỏ vừa được mang ra, miệng thì trêu chọc.
"Ngứa đòn à?"
1
Jungkook nắm lấy tai hắn kéo ra, khuôn mặt trông khá là gian manh, hắn mỉm cười đưa súp kề môi thổi cho nguội bớt
"Không cần đến ngứa đòn em thấy thích thì cứ đánh thôi, nhưng trước tiên là ăn đã vậy mới có sức để đánh. Anh thổi nguội rồi há miệng ngoan đi"
Jungkook bĩu môi "Em không mù"
"Vậy thì ăn ngoan"
Jungkook nhận lấy từng muỗng súp được Taehyung thổi cho nguội, cứ như vậy hết món này đến món khác Jungkook không cần động tay vào bất cứ thứ gì. Chỉ cần ngồi trò chuyện, thảo luận với Taehyung về việc ở Italia, còn lại thì Taehyung đút cậu ăn, đút cậu uống, xoa bóp lưng cho cậu khi ăn xong, đút từng viên thuốc cho cậu uống.
Cậu nhăn mặt vì thuốc quá đắng, Taehyung liền cảm thấy lo lắng
"Em khó chịu sao?"
Hắn xoa xoa gò má nhỏ của cậu dịu dàng hỏi
"Ưm, thuốc đắng quá. Em không thích thuốc"
Cậu nhìn hắn mà bắt đầu nhõng nhẽo, hắn cũng hết cách vì không uống thuốc thì sao mà hết bệnh được. Hắn đưa tay lấy viên kẹo trên bàn
"Em ngậm kẹo đi sẽ đỡ đắng hơn"
Hắn mở vỏ kẹo, Jungkook liền lắc đầu "Em đâu phải con nít, anh muốn ăn thì tự mà ăn"
Cậu không thích bị đối xử như một đứa con nít, nhưng vì đối tượng là hắn nên cậu mới để hắn chăm sóc mình mà thôi. Những gì quá với ý của cậu chắc chắn cậu sẽ từ chối.
Và như cậu nói hắn đã quyết định bỏ viên kẹo vào miệng mình, tự mình ăn. Cậu thật bất ngờ vì hắn ngoan ngoãn, và cũng không nghĩ hắn sẽ ăn, hắn là chúa ghét đồ ngọt kia mà.
"Anh không thích đồ ngọt mà"
Cậu hỏi nhưng hắn vẫn im lặng ngậm cho viên kẹo tan ra trong miệng mình. Jungkook khó hiểu nhìn hắn, hắn cũng chỉ im lặng.
Tầm 1 phút sau hắn mới ngước lên một tay ôm eo cậu, một tay đỡ sau gáy kéo cậu về phía mình, áp môi mình vào môi cậu.
3
Thứ cậu cảm nhận được bây giờ là mùi kẹo dâu quanh môi lưỡi hắn, ngọt ngào vô cùng. Như một điều gì đó thôi thúc khiến cậu cứ ngậm mãi đôi môi của hắn, cùng hắn môi lưỡi triền miên. Mọi thứ từ hắn thật ngọt ngào, làm cho vị đắng từ thuốc dường như là không còn.
Taehyung đây là lần đầu tiên bị Jungkook hôn cho đến mức cảm thấy thở không nổi. Mọi thứ đều rất dồn dập đến mức hắn không kịp chuẩn bị gì. Đôi tay cậu cũng từ lâu không an phận mà muốn trêu chọc hắn.
Hắn không thích đồ ngọt là thật nhưng thỏ con của hắn đang thấy khó chịu vì thuốc đắng thì hắn chỉ có thể là tự mình ngậm vào rồi hôn cậu. Dù mùi kẹo thật sự khiến hắn khó chịu.
Jeon Jungkook như tìm được một món ngon mà không dừng lại việc mút đôi môi người yêu mình. Taehyung cũng chỉ biết ôm ngang hông và đặt tay sau gáy cậu, mặc cậu muốn thế nào thì là thế đó.
Tiếng môi lưỡi quấn quýt vang vọng cả một căn phòng ăn VIP của nhà hàng. Jungkook chính là con người chiếm hữu cao và mạnh bạo như vậy đấy!
Đến khi cậu nhận thức được thì là bây giờ cậu đang ngồi hai chân siết lấy hông hắn, trước mặt cậu là cơ ngực săn chắc, nút áo cũng bị giật đứt ra vẫn còn trên tay cậu. Nhìn môi hắn sưng tấy lên cậu lại càng thấy bị mê hoặc, cả mùi hương nam tính và gương mặt đẹp trai kia.
Đưa đôi môi hồng đến cổ hắn cậu hickey lên đó thật đậm, chiếc khuyên môi lạnh va chạm vào làn da ấm nóng khiến hắn cảm thấy tê dại. Nếu như Jungkook không bên cạnh hắn thì chắc chắn cậu sẽ là một đấng top không thua bất kì ai về mảng này.
Hắn mỉm cười xoa quả đầu nhỏ của cậu rồi hôn lên vầng trán cao. Jungkook thôi không làm loạn nữa tựa đầu vào ngực hắn, tay vẽ vời gì đó.
"Không trêu đùa nữa à?"
Hắn vẫn ôm cậu mà xoa xoa tấm lưng nhỏ.
"Ưm...trêu anh đến mức thế mà anh còn chẳng lên. Anh có phải yếu rồi không? Hay là đổi đi, em nằm trên cho sẽ phù hợp hơn đấy quý ngài Vante"
Nghe đến đây chẳng những hắn không tức giận mà còn cười đưa tay nâng gương mặt yêu nghiệt lên mà nhìn ngắm.
"Em muốn nằm trên?"
Taehyung nghiêm túc hỏi, cậu thấy hắn nghiêm túc vậy cậu cũng thật thà gật đầu.
1
"Được thôi cho em nằm trên ngay bây giờ nhé?"
Hắn cọ đầu mũi của mình vào cậu, hai tai cậu đỏ lên cơ thể cậu có phản ứng với điều này. Taehyung đưa tay xuống hạ bộ của cậu gợi đòn mà lướt ngang qua khiến cậu run lên.
Cậu lập tức chặn tay hắn lại, nhảy xuống khỏi hắn. Taehyung cười hỏi
"Sao vậy? Em muốn nằm trên kia mà, anh đang giúp em đó"
Cậu đỏ mặt quay đi "Không, anh chỉ muốn trêu em thôi"
Hắn kéo tay cậu lại khiến cậu ngồi lên đùi hắn, hắn tựa cằm lên vai cậu nói
"Anh không trêu em, chỉ là muốn cho em biết ở trên thì ít nhất cũng phải kiềm chế giỏi. Nếu là người khác chắc chắn khi nãy em bị ăn sạch rồi"
Jungkook đánh lên tay hắn, cậu chẳng tin hắn kiềm chế giỏi vậy.
"Vậy sao? Em thấy có vẻ anh chẳng hứng thú với em..."
"Không phải, em vừa tỉnh dậy sau cơn sốt cao. Anh không nỡ."
Dòng nước ấm chảy qua tim Jungkook, từng lời nói ngọt ngào kia làm cậu chỉ muốn ôm hắn thật chặt, không tách khỏi hắn.
"Em còn muốn trêu đùa gì nữa không hửm bé cưng? Nếu không thì anh đi thay đồ rồi chúng ta đến cung điện nhé?"
Taehyung nói, Jungkook lúc này mới nhìn đến điện thoại đang hiện rất nhiều báo cáo về tình hình hiện tại. Cậu quay sang cầm điện thoại rồi gật đầu với Taehyung.
"Anh đi đi, em đợi anh ở đây"
Taehyung "Ừm" một cái nhẹ nhàng bế cậu lên đặt xuống ghế, hôn lên đôi môi hồng rồi rời đi. Jungkook nhìn thông báo trên điện thoại về việc lô hàng quan trọng vừa cập bến lại bị cảnh sát tóm gọn, thêm cả lô vũ khí cũng không cánh mà bay mất đi.
Jungkook nghi ngờ rất nhiều người trong đó có Elena. Cô ta là người duy nhất trước mặt cậu chẳng có động thái gì, cũng là người giữ đúng chừng mực với cậu nhất, không thể đơn giản vậy được.
Jungkook dùng điện thoại của Taehyung nhấn một dãy số, đầu bên kia nghe máy cậu chỉ đơn giản nói rằng "Cho 2 người mang con BMW màu đỏ, mặc một sơ mi trắng, một sơ mi đen đi đến trung tâm mua sắm. Dáng người gần giống ta và ngài Vante."
Bên kia vâng dạ cậu lập tức tắt máy, nếu đúng như giấc mơ kia của cậu thì chắc chắn đám người của Riccardo sẽ ập đến khá nhiều tại nơi đó. Cậu bắt đầu xâu chuỗi mọi việc lại.
Nếu giấc mơ đó là sự thật, sau khi Taehyung nhảy xuống thì chắc chắn cậu cũng sẽ suy sụp chết dần chết mòn vì nỗi đau này. Ngay lúc đó nếu cậu giết Riccardo rồi, cậu lại đánh mất Kim Taehyung người an toàn và thuận lợi nhất trong việc thâu tóm quyền lực là Elena.
Jungkook nghi ngờ người phía bên mình có nội gián, và cậu nghi ngờ hành tung của Elena. Vì trước đó Elena rất nhiều lần để ý đến Park Jimin và Taehyung của cậu, cô ta ắt hẳn đang có khá nhiều suy tính.
Jungkook bỗng nghĩ ra điều gì đó lập tức đứng lên tức giận lật đổ cả chiếc bàn lớn, chén bát và tách trà đều đổ vỡ hết cả.
"Chết tiệt, thằng khốn"
Cả gian phòng lớn vì sự đổ vỡ kia và gương mặt đáng sợ làm cho trở nên căng thẳng. Taehyung mở cửa đi vào với quần tây áo sơ mi trắng, hắn nhìn khung cảnh này nhíu mày không vui.
"Jungkook"
Nghe tiếng gọi của hắn cậu quay đầu lại, nhưng lại bị bộ trang phục của hắn làm cho hốt hoảng. Sao lại y như giấc mơ của cậu vậy chứ? Không thể nào!!! Quá vô lí!
Nhìn gương mặt sửng sốt của cậu hắn lo lắng đi đến ôm lấy cậu "Sao thế? Em ổn không Jungkook?"
"Anh thay đồ khác đi, em...em không thích kiểu đồ này"
Cậu lắp bắp nói, hắn nhìn trực diện cậu hỏi thêm "Em giấu anh chuyện gì sao?"
Cậu lắc đầu nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng hắn, Taehyung vốn luôn sắc bén trong việc nhìn thái độ người khác nên lập tức nhận ra ngay.
Nhưng hắn chưa kịp hỏi gì thì một thuộc hạ của cậu chạy vô báo tin, nhìn người đó hớt ha hớt hải hắn đành buông cậu ra. Jungkook sửa lại áo của mình nói
"Có chuyện gì?"
"Thưa...thưa hoàng tử, chiếc xe mà Min lão đại và Park công tử đi...có gắn bom. Chiếc xe phát nổ rồi, hiện hai người đó không rõ tung tích"
Jungkook sốc đến tận não lùi ra sau, may mắn là có Taehyung đứng ở phía sau đỡ cậu lại.
"Không thể, không thể được"
Jungkook vùng vẫy khỏi Taehyung bước vội ra ngoài, bỗng trái tim đập hẫng một nhịp nhận ra có gì đó rất sai. Jimin vừa khi nãy báo cáo tình hình ở bến cảng cho cậu mà, Min Yoongi lại đang ở cung điện hai người đó không hề đi cùng nhau.
Vậy là tên này nói dối
Cậu không chần chừ rút súng từ túi của một tên thuộc hạ khác đi trở lại chỗ Taehyung. Vậy là người này nắm hết mọi điểm yếu của cậu mất rồi, không được cậu phải bảo vệ Taehyung.
Cậu mạnh bạo đạp văng cả cửa phòng ra, thấy ngay cảnh tên đó kề dao vào cổ hắn, còn hắn thì chỉ mỉm cười. Nghe tiếng động lớn thuộc hạ kia quay lại mắt chạm ngay vào đôi mắt đỏ rực kia của cậu.
Jungkook không chần chừ bóp cò để viên đạn ghim xuyên qua trán người đối diện, cậu tức giận nhả đạn liên tục vào tên đó dù đã chết tươi. Thì ra những người ngày đều là nội gián.
Taehyung