Mọi vật đều đang xoay chuyển theo hướng mà Jungkook đang suy tính. South nhận lệnh mang máy bay quân đội cùng với một số lượng lớn vũ khí từ trên không đánh xuống Singapore, là lời vàng ngọc thốt ra từ điện hạ trân quý nên Kim Taehyung có những động thái thể hiện rõ sự yêu chiều và dung túng cho cậu.
Ví dụ như là dùng quyền lực của mình mượn đường bay quân đội từ Los Angeles đến Singapore. Hiện tại tuy không thể hiện ra bất kì điều gì nhưng hắn biết bé cưng của mình có một suy nghĩ vô cùng độc đáo. Và đương nhiên đó là bước đi mà hắn từng nghĩ đến và đang ấp ủ có nên thực hiện hay là không.
Ai ngờ đâu Jungkook và hắn lại hiểu nhau đến mức đó. Chắc chắn là đáng mong chờ.
Đứng trước cung điện rộng lớn Jungkook hiện tại đã thay đồ, một chiếc quần tây đen ôm sát đôi chân thon gọn, áo thun khoác da bò bên ngoài. Taehyung vẫn là một bộ suit màu xám tro tôn lên nét thanh lịch và ôn hòa của hắn
Jungkook từng bước đi vào bên trong, đi ngang qua khuôn viên rộng lớn Taehyung cho tay vào túi quần đi sau lưng Jungkook. Jungkook dừng ở vị trí trung tâm ngoảnh đầu về phía sau nhìn Taehyung.
Ngay khoảng khắc đó khuất sau những cây cổ thụ to là tiếng bước chân đạp lên những chiếc lá khô, tiếng rên la rú lên một cách đồng thanh cùng vài tiếng súng ở cự li gần.
Jungkook dùng vẻ mặt nai tơ đi đến sau một cây cổ thụ nhìn vào. Một màu đỏ ở đó thật khiến cậu thấy kích thích, Shinara đi ra ngoài người cô ta dính vài giọt máu cuối đầu trước Jungkook và chủ nhân của mình.
"Báo cáo nhiệm vụ hoàn thành"
Đôi mắt to tròn lóe lên vài tia sáng rồi miệng nở nụ cười yêu nghiệt "Nhanh thật đó Taehyung"
"Không làm ngài thất vọng chứ điện hạ"
Jungkook lấy từ túi ra một chiếc khăn tay rồi đi đến chỗ Taehyung, lúc đi ngang qua Shinara thì đưa nó cho cô.
"Lau sạch sẽ gương mặt đó rồi cùng ta vào trong"
Shinara cầm chiếc khăn tay mà thẫn thờ, thì ra cậu vẫn còn giữ nó. Chiếc khăn tay mà cô tặng cho cậu và South trước lúc hai người rời đi. Nhưng cô biết đây chính là lời từ chối ngọt ngào nhất mà Jeon Jungkook dành cho cô.
7
Năm đó cô đã tỏ tình Jungkook và tặng cậu chiếc khăn tay này với chữ thêu K&S, còn chiếc khăn tay của South thì lại khác nó chỉ là một chiếc khăn được mua ở một tiệm nhỏ. Cô từng nói nếu có quay trở lại và gặp nhau cô nhất định sẽ yêu cậu đến khi cậu có câu trả lời cho cô.
Và cậu đã trả lời Shinara, cậu từ chối cô ta một cách nhẹ nhàng nhất điều này cũng làm cho trái tim kia dù đau đớn nhưng cũng cam tâm.
"Shinara"
Taehyung mỉm cười nhắc nhở, Shinara giật mình rồi cũng lau mặt của mình rồi đi phía sau Jungkook và Taehyung.
Taehyung lấy từ túi ra một đôi găng tay màu đen, nâng đôi tay cậu lên nhẹ nhàng đeo vào. Jungkook thì cũng không để ý mấy đưa đôi mắt nhìn xung quanh.
"Jungkook, em có muốn đeo nhẫn ở ngoài đôi găng tay không?"
Hắn nhìn cậu hỏi lúc này cậu mới nhìn xuống tay mình "Không cần đâu, để nó ở ngoài sẽ trầy hoặc trơn rớt mất"
Shinara nhìn khung cảnh hạnh phúc này của hắn và cậu cũng thấy vui vẻ, người cô yêu có được tình yêu mà người cần.
"Jungkookie nếu có người muốn chạm vào một sợi tóc của em anh nhất định để tên đó...Biến Mất Mãi Mãi"
Taehyung tuy cuối đầu mân mê đôi tay vàng ngọc kia nhưng đôi mắt màu hổ phách từ lâu đã trở nên hờ hững đáng sợ đến lạ. Ngay lúc đó hắn rút súng từ trong áo của mình ra không chần chừ mà bóp cò.
Viên đạn mang được khắc kí hiệu V xuyên qua không khí ghim thẳng vào giữa trán tên khuất sau tán lá đang dùng khẩu súng ngắm về hướng sau đầu Jungkook. Tên đó gục xuống trợn tròn mắt.
Tiếng lào xào và tiếng bước chân dẫm lên lá khô thu hút sự chú ý của Jungkook một lần nữa, cậu đã bước lên một bước muốn đuổi theo nhưng bị Taehyung kéo lại.
"Taehyung?"
"Đừng đuổi theo, một lát người này cũng sẽ lộ diện mà thôi"
Jungkook nhìn hắn, lại là ánh mắt đó của hắn. Ánh mắt dưới trời mưa trong giấc mơ của cậu, đúng là cậu không thể tránh khỏi những điều này mà.
Cậu dịu lại thay đổi sắc mặt gật đầu "Nghe theo anh"
Cả ngày hôm nay Jungkook khiến Taehyung bất ngờ từ lần này đến lần khác, không giống với tính cách thường ngày của cậu cho lắm.
Cậu từ đó đến giờ vẫn luôn nổi tiếng là lạnh lùng kiêu ngạo, chỉ tin những gì mình thấy và chỉ làm những điều mình thích. Hắn biết điều đó nên luôn dịu dàng và làm theo những gì cậu nói. Nhưng hôm nay thì khác, cậu nghe lời hắn, lắng nghe hắn và suy nghĩ nhiều hơn về hắn. Đây là điều suốt những năm tháng qua không hề có.
Rồi Taehyung cũng thôi nghĩ ngợi, cùng cậu đi vào trong cung điện. Với Jeon Jungkook nơi đây đã không còn là đế chế của cậu nữa rồi, với một nơi mà vẫn có người không tôn trọng cậu và sẵn sàng hành thích một hoàng tử thì chính là hang ổ của kẻ thù.
Cái cậu cần ở một con chó chính là phải trung thành và có thể cắn chết bất cứ ai làm hại chủ nhân chứ không phải là một bày chó hùa chỉ biết vẫy đuôi.
1
Shinara đi vào trước đạp cánh cửa văng ra, vẫn là nét nguy nga như những ngày cậu trở lại đây. Khác lạ là chẳng còn người hầu nào của cậu cả, toàn những gương mặt mới toanh. Jungkook nở nụ cười rồi đi từng bước đi đến nơi cần đến,
Đi dọc qua hành lang dài tấm ảnh năm đó của cậu vẫn được treo lên cẩn thận đóng trong một cái khung bằng vàng. Ánh mắt cậu chạm vào tấm ảnh đó, cậu dừng bước nhìn lên rồi nói với Taehyung
"Anh thấy gì qua tấm ảnh này?"
"Lạnh lùng, tàn nhẫn, cô độc và không có định hướng"
Jungkook quay sang nhìn hắn không chớp mắt, hắn cũng nhìn ra điều đó sao? Ý hắn là không thấy cậu lúc đó so với bây giờ dễ thương hơn nhiều à?
"Anh nói gì sai à?"
Taehyung bắt đầu lo lắng khi thấy cậu cứ im lặng và nhìn hắn. Thường cậu hay nổi giận ở vế sau lắm, và y như hắn nghĩ cậu hỏi lại
"Không thấy em lúc đó đáng yêu hả?"
Taehyung im lặng nhìn xuống đất rồi gãi đầu, à ý cậu là dáng vẻ bên ngoài chứ không phải ánh mắt à. Giờ hắn nên làm gì để dỗ bạn nhỏ đây nhỉ?
"Sao anh không trả lời em?" Jungkook đi lại gần hắn, hắn ngước lên rồi cười
"Em lúc nào cũng đáng yêu mà"
Với nụ cười trong nỗi lo sợ thì nó trở nên gượng ép, Jungkook bĩu môi rồi quay lưng đi tiếp bỏ cho hắn một câu "Anh nói dối chán phèo"
Shinara khóe môi giật giật hai con người này cũng lạ thật ha, giây phút sinh tử sắp đến mùi thuốc súng cũng nồng nặc vậy mà vẫn có tâm trạng trêu chọc và giận dỗi nhau.
Đúng là kẻ mạnh thường có những suy nghĩ và hành động điên rồ.
Ở bên phía Min Yoongi và Park Jimin họ đang rơi vào cuộc hỗn chiến với người của Riccardo. Điều họ hiện tại lo sợ nhất là chi viện không kịp như kế hoạch của Kim Taehyung, nếu phạm phải sai lầm thì người sau này trở mình không được chính là Jeon Jungkook.
Họ đều đang đại diện cho lực lượng và quyền lực của cậu.
"Jimin, em ổn không?"
Yoongi nhìn thấy Jimin đang ôm ngực trái mà khụy xuống ánh mắt liền nổi lên sự tức giận. Là tên khốn làm đánh người yêu của anh như vậy?
Jimin bên đây xoay người nở nụ cười, thành công rồi.
Yoongi tựa như một cổ máy giết người đi ngang ai là cắt lìa cổ người ta, chỉ 10 phút ngắn ngủi thôi đã khiến đám người bên Riccardo sợ hãi mà chạy hết.
2
"Đuổi theo giết hết, không được để tên nào sống sót trở về"
Yoongi lao ngay đến chỗ Jimin thì thấy khung cảnh Jimin ngồi trên nóc xe một tay cầm súng một tay đưa trái táo lên miệng cắn.
"Park Jimin? Không phải em đang bị đau hả?"
Jimin tỉnh bơ đáp lại "Hồi nào?"
Yoongi thở dài rồi quát "Sao cái tính bỡn cợt này của em y chang bạn thân em. Làm tôi sợ chết khiếp"
Jimin khinh bỉ nhảy xuống khỏi xe đi đến đối diện Yoongi "Chỉ có như vậy anh mới hoạt động đúng khả năng của mình, giải quyết gọn lẹ rồi đi thôi. Jungkookie đang đợi"
Yoongi lạnh nhạt nhìn Jimin rồi bước đi miệng lầm bầm "Jungkook, Jungkook, lúc nào cũng Jungkook"
Jimin đương nhiên nghe thấy cậu ta xoay lưng đi nhìn về phía xa "Vì Jungkook là người thân duy nhất của em, còn anh là người mà cả đời này em không muốn đánh mất"
Quay lại bên phía Jungkook và Taehyung, cậu đi vào trong sảnh chính nơi ngai vàng của cậu đang được bỏ trống. Trong không gian rộng lớn mà chẳng có lấy một người. Jungkook ngồi xuống ghế sofa thản nhiên cầm cuốn tạp chí lên xem, còn Taehyung và Shinara thì trao đổi bằng ánh mắt với nhau.
Được đâu đó 5 phút thì cậu cất giọng "Công chúa Elena thừa biết ta không có nhẫn nại mà"
Tại sảnh bên hông sẽ có hai lối cầu thang dẫn lên các tầng, mỗi tầng sẽ có các phòng khác nhau cho người ở hoàng tộc nghỉ lại.
Khi Jungkook vừa dứt lời ở những tầng cao ấy biết bao nhiêu là họng súng chỉa xuống bên dưới chỗ cậu đang ngồi. Một cảnh tượng gây sức ép vô cùng lớn lên Jungkook, chỉ cần người trên đó nổ súng thì không chỉ cậu mà cả Taehyung cũng mất mạng.
Jungkook vẫn ngồi im ngả đầu ra sau, gương mặt kia vẫn chẳng có chút thay đổi nào. Không hề sợ hãi dù một chút.
Elena mặc trên mình một bộ trang phục nữ hoàng ung dung mà đi ngang qua cậu rồi tiến lại ngai vàng kia. Cậu chẳng liếc mắt đến dù một cái, Taehyung thì lại khác hắn nhìn Elena không sót một chi tiết nào.
Jungkook nhắm hờ mắt gõ vào chiếc ghế mặc dù chẳng tạo ra tiếng động nào cả.
"Hoàng tử Louis ngài tại sao không nhìn ta?"
Elena sở hữu bề ngoài xinh đẹp vô cùng, đôi mắt xanh cuốn hút to tròn, đôi môi lại căng mộng. Có thể nói so với Jungkook thì không thua bao nhiêu.
2
"Elena, ta từng nói ta sẽ không bao giờ nhìn nàng dù nàng có làm bất cứ điều gì"
Jungkook thốt ra rất dứt khoát y như rằng cậu đã biết tiếp theo Elena sẽ nói những câu nào.
Elena gương mặt trở nên buồn bã nắm chặt hai tay. Taehyung ngước lên quan sát đám người đang chỉa súng một vòng, thăm dò khá nhiều.
"Ngài vẫn luôn tuyệt tình với ta"
"Nàng vẫn luôn khao khát quyền lực của ta"
Mọi thứ rơi vào khoảng không im lặng, Taehyung nhìn Jungkook rồi đưa tay chạm vào mái tóc của cậu. Bé cưng của hắn quả là một con người ưu tú đến mức ai cũng muốn có được.
Tuy nói thế nhưng lòng hắn vẫn cảm thấy ghen, muốn đem cậu bắt nhốt để mình hắn có thể thấy được. Một suy nghĩ điên rồ mà Kim Taehyung hắn không bao giờ làm, hắn không thể tổn thương bé cưng của mình.
"Ngay bây giờ, ngay thời khắc này ngài không còn là người mà ta tôn kính nhất nữa Louis"
Cô nắm chặt tay đứng lên quay lưng về phía cậu. Jungkook khẽ cười rồi đứng lên đi về phía Taehyung. Hai tay nắm chặt lấy tay hắn, hôn một cái vào đôi môi kia.
"Taehyung, bảo vệ em nhé"
Taehyung bật cười gật đầu "Điều hiển nhiên mà điện hạ"
Rồi Jungkook rút khẩu súng từ túi mình ra xoay trên tay, tiếng cài đạn tứ phía vang lên. Elena hoảng hồn quay sang nhìn người con trai đẹp tựa thiên thần kia.
"Chàng điên rồi, chàng muốn chết cùng với tên này đến mức không màn việc mình sẽ chết dưới tay ta sao?"
Jungkook tay xoay súng dừng lại chỉa vào Elena "E rằng nàng mới là người chết dưới tay ta"
"Chàng tưởng chàng còn là hoàng tử Louis cao quý như ngày nào sao? Không có đâu Louis, bây giờ ta mới là chủ nhân nơi đây"
1
Elena trừng mắt với Jungkook, cậu cười lớn phẩy tay cho Taehyung và Shinara hạ súng của mình.
"Elena nàng phản bội ta trước lại không cho ta quyền được bảo vệ bản thân ta sao?"
Cậu đi từng bước đến đứng ngang hàng với Elena, cô ta lùi về sau vài bước khi thấy con ngươi của Jungkook hóa đỏ. Lại nữa rồi, Jeon Jungkook lại như năm đó.
"Jeon Jungkook!!! Chết đi"
Jame từ phía sau chạy đến đâm vào vai phải Jungkook một nhát. Elena cười lớn ôm lấy Jungkook đang gục xuống mà nước mắt giàn lụa.
1
Bây giờ kẻ đáng sợ nhất không phải là Jungkook hay Elena mà chính là Kim Taehyung.
Ngay cái khoảnh khắc mà con dao ghim vào cậu, đồng tử màu hổ phách mở to sát khí bủa quanh đáng sợ hơn Jeon Jungkook cả ngàn lần.
Shinara đứng cạnh mà run rẫy vì hàn khí quá nhiều.
"Ngài Vante nếu ngài dám tiến lên một bước thuộc hạ sẽ giết chết nó"
"JAME!"
Đôi mắt của hắn tức giận vô cùng, ngay cả Elena cũng sợ. Tay của Jungkook đưa lên không trung chỉ về phía Taehyung, mắt vẫn nhắm lại.
"Taehyung em muốn giải quyết một số chuyện"
Lúc này hắn chỉ có nắm chặt tay nén cơn thịnh nộ lại. Jungkook đẩy Elena ra đứng lên tay ghì lấy cái ngai vàng kia.
"Kế hoạch của các ngươi gặp không ít khó khăn nhỉ?"
Elena lùi lại vài bước, thì ra là cậu biết sao?
"Nàng thất vọng lắm khi ta không đến trung tâm thương mại nhỉ"
Jame lúc này vẫn ở phía sau từng bước đi đến.
"Nàng càng thất vọng hơn khi không ghim con dao chứa kịch độc vào người Taehyung nhỉ?"
"Thất vọng nhất là nàng không thể khiến ta mất kiểm soát"
Elena nhìn gương mặt anh tuấn của cậu nước mắt rơi chã lã. Thì ra là cậu biết, cậu luôn luôn đề phòng cô.
2
Taehyung lặng lẽ rời đi khỏi sảnh mà không ai biết.
Jame tiến đến gần dường đưa con dao lên muốn ghim xuống người cậu một lần nữa. Jungkook phản xạ nhanh hơn bất cứ ai xoay người đá một cú mạnh vào người làm Jame bay xa.
"Phế vật nổ súng đi" Riccardo đứng trên tầng cao lớn giọng
Vậy mà âm thanh bây giờ tất cả mọi người nghe là tiếng cài đạn. Chính xác hơn là tất cả các thuộc hạ của Elena và Riccardo đều bị người Taehyung và Jungkook dí súng vào đầu.
Tình hình hiện tại căng thẳng rất nhiều, đáng lí ra sẽ không đến nỗi như thế này đâu vì người đang từ tốn đi lên cầu thang mang sắc thái lạnh lùng tàn ác tựa hổ đói kia mà thành.
Taehyung tức giận thì kinh khủng lắm, so với Jungkook thì một chín một mười.
Jungkook đưa tay lên cao một chiếc màn màu trắng mỏng được thả xuống phủ lên toàn bộ cơ thể của Elena. Jungkook lúc này mới mở mắt ra lấy sợi dây đỏ cột ngang người của cô lại.
"Louis chàng làm vậy là có ý gì? Thả ta ra"
Jungkook vốn chỉ cột hờ Elena, cậu nói chuyện xong với thằng khốn kia cậu sẽ nói đến chuyện của Elena.
Cậu đưa tay chạm lên vết thương trên vai mình rồi ngước lên nhìn Taehyung đang căm phẫn ở trên kia.
"Taehyung, đừng tức giận" cậu nói
Taehyung đang dùng 1 tay khống chế Riccardo, người của cậu ta hiện bị chúi xuống đất, nếu hắn thật sự buông tay cậu ta sẽ rơi xuống. Riccardo không ngừng gào thét vì sợ hãi.
2
Cậu hướng tầm mắt về phía Jame đang nằm ở