Jungkook được đưa đến bệnh viện phụ sản, nằm trên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu. Cô bác sĩ luôn kiểm tra cho Jungkook cũng có mặt, cô ấy tên Inristall.
Inristall nhìn nét hoảng hốt của Jungkook rồi đến vết thương nhỏ ở tay cũng biết cậu vừa trải qua đả kích rồi . Vào đến phòng cấp cứu Inristall lập tức trấn an Jungkook
"Điện hạ bình tĩnh, ngài phải bình tĩnh lại. Ổn cả rồi, nếu ngài cứ trong trạng thái sợ hãi này thì ảnh hưởng đến đứa nhỏ lắm"
Nhân viên y tá lắp đặt các thiết bị y tế để đo nhịp tim cũng như bắt đầu kiểm tra cho cậu.
Inristall nhìn vào Jungkook đang nắm chặt lấy tay mình làm cho móng tay đâm vào da thịt, cô hốt hoảng vội tách ra.
"Điện hạ Jeon hít vào thở ra đều đặn đi, ngài nhìn tôi đây này cố gắng bình tâm"
Lời nói của Inristall dường như chẳng lọt vào tai cậu dù chỉ một từ
"Kim Taehyung kêu anh ấy vào đây, ta muốn gặp anh ấy"
Đôi môi run rẩy mấp mấy nói, Inristall nhìn y tá của mình ra hiệu. Y tá hiểu ý liền bước đi nhưng chưa đi được vài bước Taehyung đã đi vào.
Các y tá hoảng sợ lùi về sau vì hắn một thân đầy máu me, ngay cả Inristall cũng đứng hình. Taehyung đi đến cạnh Jungkook nắm lấy tay cậu
"Em ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra, anh đợi em ở ngoài. Anh sẽ xót lắm nếu em không nghe lời bác sĩ mà ảnh hưởng đến sức khỏe"
Jungkook nghe được lời nói kia rồi gật đầu với hắn, nhịp tim và huyết áp cũng dần ổn định sau khi hắn rời đi.
Kim Taehyung bước ra ngoài lập tức ngã xuống, Nam Joon và Seok Jin từ phía xa đi vào thấy hắn liền chạy nhanh vào. Nhìn dáng vẻ này của hắn cũng đủ biết khi nãy hắn liều lĩnh đến cỡ nào rồi.
"Cái thằng ngốc này, bị thương đến thế sao không vào bệnh viện mà chạy đến bệnh viện phụ sản làm gì?"
Jin đỡ Taehyung cùng Nam Joon ra ngoài xe chở hắn đến bệnh viện gần nhất.
"Vì Jungkook có thai"
Nam Joon đáp
"CÁI GÌ?"
Jin bất ngờ suýt chút nữa là buông tay đang đỡ Taehyung ra
"Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó đâu hyung, Taehyung mất máu nhiều quá rồi"
Nam Joon kéo mọi thứ về thực tại, đưa Taehyung lên xe thì lập tức nhấn ga chạy đi. Chạy đi được một đoạn thì chiếc xe của Yoongi chạy hướng ngược lại.
Seok Jin lập tức mở cửa xe hét lớn "Đến bệnh viện phụ sản Jungkook đang ở đó"
Yoongi bên này nghe được liền phản hồi bằng kí hiệu ok, mọi thứ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Yoongi lập tức lấy điện thoại gọi cho Park Jimin
"Bạn thân của em đang ở bệnh viện phụ sản nhanh đến đó đi"
"Con mẹ nó Min Yoongi anh khôn hồn thì chạy ngay sang đó trông bạn tôi tôi sẽ đến ngay. Mọi việc ở đây được Viễn Anh sắp xếp ổn thỏa rồi"
Tiếng quát của Park Jimin xông thẳng vô màng nhĩ của anh, khiến anh lập tức đánh lái vòng đầu xe lại
Phía bên đây Uyển Nhi và Gia Mỹ đang truy cùng giết tận đám người truy sát bang chủ của họ
"Đừng nghĩ sẽ trốn được, mọi chuyện đều có cái giá của nó"
Uyển Nhi thẳng thừng nổ súng giết chết những tên đang chạy
"Cháu tao mà gặp mệnh hệ gì 10 cái mạng của tụi bây cũng không đủ"
Gia Mỹ dường như hung hăng hơn dùng dao găm mà kết liễu, mọi khung cảnh đều trở nên hỗn loạn, người chạy ngươi hoảng sợ người kêu la.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên nhưng hai mỹ nữ vẫn chưa dừng lại, đến lúc cảnh sát ập đến rồi cả hai đều bị bắt.
.
Jimin dùng khăn ấm lau đi những giọt mồ hôi trên trán của Jungkook, may mắn là đứa bé và cậu không sao. Vì quá mệt và tác dụng của thuốc nên Jungkook đã ngủ thiếp đi.
"Thế nào rồi?"
Yoongi bắt chéo chân xem cuốn tạp chí hỏi, Jimin xoa gò má của Jungkook, sao đến có thai mà đám khốn kiếp này cũng không tha cho cậu thế kia?
"Tạm ổn rồi"
Một không gian yên ắng bao trùm lấy căn phòng, hiện tại Nam Joon đang gặp bên phía cảnh sát để bảo lãnh cho hai người kia, HoSeok thì lại đang lo chuyện bên phía Hàn Quốc cho hắn.
Cục diện trở nên rối rắm lạ thường, mọi thứ không có Taehyung và Jungkook giống như một chiếc tàu đang đi giữa khơi mà không có người lái.
Khi mọi thứ lưng chừng thì dẫn đến nguy cơ mọi thứ bị phá vỡ dù chỉ tác động nhỏ nhất. Cũng giống như là ranh giới giữa Kim Taehyung và Jeon Jungkook tưởng chừng chỉ như một tờ giấy mỏng, vượt qua tờ giấy ấy cũng như việc họ sẽ hòa làm một với nhau.
Jungkook choàng tỉnh dậy lập tức sờ vào bụng mình "Đứa bé thế nào rồi?"
Jimin lấy khăn lau mồ hôi cho cậu lập tức trấn an
"Đứa trẻ tốt lắm không ảnh hưởng gì đâu"
Đến lúc này thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm, may quá con của cậu và hắn không bị gì cả nếu không cậu sẽ chết mất.
Đưa ly nước cho Jungkook uống, cậu tựa lưng vào thành giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Bình tâm một lúc liền quay sang nhìn Jimin rồi chợt nhớ đến gương mặt ôn nhu của Taehyung
"Taehyung đâu rồi?"
Jimin đang gọt trái cây bỗng khựng lại trái táo trên tay cũng rơi xuống, Jungkook bắt đầu cảm thấy lo lắng. Jimin sẽ không thường như thế đâu
"NÓI"
Jungkook bất chợt gằn giọng, Jimin quay sang ánh mắt hướng sang chỗ khác
"Mày hứa sẽ bình tĩnh thì tao sẽ nói, còn không thì miễn bàn"
Trong lòng nâng lên cảm giác sợ hãi, rồi hồi tưởng lại việc đã xảy ra trước đó. Lúc ấy hắn một thân đầy máu bế lấy cậu đưa vào viện, còn cậu thì tâm trạng hoảng loạn. Lần cuối thấy hắn chính là lúc đưa vào cấp cứu. Ánh mắt ôn nhu và cưng chiều ấy.
Cậu dùng ánh mắt không quá thân thiện nhìn Jimin, cậu bước xuống giường giật mạnh sợi dây truyền dịch ra khỏi tay mặc cho Jimin nắm ghì tay cậu lại.
Nếu đã không ai nói cho cậu nghe thì cậu sẽ tự đi tìm hắn, cậu đoán nếu hắn bị thương nặng thì cũng chỉ ở bệnh viện gần đây thôi.
"Mày không ra khỏi đây được đâu"
Jimin cố gắng chắn giữa cánh cửa nhưng điều đó chỉ càng làm cậu thêm bực tức và bất an.
"Một là mày nói cho tao biết xảy ra chuyện gì rồi còn hai là để tao tự đi tìm"
Giọng nói đầy sức ép từ Jungkook, cái cậu cần là kết quả bây giờ của hắn. Giấu cậu thì có ích lợi gì không? Hay chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn mà thôi?
Sau một hồi giằng co giữa lí trí và con tim thì Jimin cũng chịu thua trước Jungkook.
"Ngài Vante hôn mê suốt 2 tuần rồi, hiện tại mọi việc rối tung rối mù lên. Uyển Nhi và Tư Duệ cắm đầu vào việc sản xuất tàu chiến để đúng hạn, Yoongi và HoSeok hyung thay phiên quản lí mọi việc. Họ không tin sẽ thắng vì những người tài giỏi nhất ở đây đều bị thương"
1
Nghe việc Taehyung hôn mê Jungkook lại càng giữ tỉnh táo hơn bao giờ hết, nén lại hết tất cả cảm xúc đau buồn thương xót lại. Nếu bây giờ cậu cũng gục ngã thì mọi thứ ai lo đây?
Jungkook đứng im nghĩ ngợi điều gì đó rồi đi đến phía giường ngồi xuống tay chạm vào bụng của mình.
"Ba không quan trọng con là con trai hay là con gái, nhưng điều bắt buộc khi con đến bên cạnh ba là phải mạnh mẽ. Ba sẽ cố gắng bảo vệ con đến lúc con chào đời, và ba hi vọng con sẽ đồng hành cùng ba để kết thúc trận chiến này"
Thủ thỉ từng lời với đứa bé, nói xong thì quay sang hỏi Jimin
"Có mang quần áo đến đây không?"
Jimin đang xem tin tức bị tiếng gọi làm cho giật mình, Jungkook nhíu mày đi đến lấy điện thoại từ tay cậu ta.
Đập vào mắt cậu là thông tin tại Hàn Quốc ngôi nhà của ba mẹ Kim bị phát nổ. Trong đầu liền nghĩ ngay đến Kelly, chỉ có con khốn đó máu điên mới nhiều đến thế.
Cái cậu lo lắng bây giờ là không biết ba mẹ Kim thế nào rồi.
Jungkook tự động đứng lên lục lọi trong tủ tìm đồ, tìm được đồ ưng ý liền chạy đi thay.
Nam Joon và Seok Jin cật lực cùng Gia Mỹ và Viễn Anh trong khâu lắp đặt đạn vào súng, đồng thời trang bị một số tính năng ngầm.
Taehyung một thân màu trắng hai mắt nhắm chặt nằm trên giường bệnh, trên tay biết bao nhiêu là kim tiêm. Hắn bị gãy xương tay, xương sườn bị nứt ra đầu va đập mạnh dẫn đến xuất huyết.
Đến bây giờ hắn vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn còn phải truyền máu. Gương mặt tuấn tú ấy yên giấc mặc kệ có bao nhiêu người muốn hắn tỉnh dậy.
Jungkook đứng phía ngoài đang mặc đồ bảo hộ đi vào trong phòng bệnh của hắn. Đôi mắt to tròn long lanh nhưng kiên cường đến lạ, đi từng bước nặng nề vào trong.
Đập vào mắt cậu là gương mặt tái nhợt kia, đôi môi khô nứt nẻ, bao nhiêu vết thương chằng chịt trên cơ thể người đàn ông của mình. Trái tim như bị bóp nghẹt đau đến mức không thở nổi.
Dừng lại trước giường bệnh Jungkook mạnh mẽ đến mức một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Hai tay buông lỏng rồi chạm vào thành giường, chiếc nhẫn từ tay cậu vì va chạm nên tạo lên tiếng động chói tai.
"Kim Taehyung anh nằm im một chỗ là để tôi gánh hết