Tàu chiến hoàn tất, mọi kế hoạch đều được chuẩn bị kĩ lưỡng. Tất cả thuộc hạ dưới trướng của Taehyung và Jungkook tại mảnh đất Singapore này đều bị hắn lôi ra mà kiểm tra lòng trung thành. Những ai phản bội đều được tự tay hắn giết chết, đây là cái kết xứng đáng với những kẻ đó.
Hắn không muốn gặp phải sai sót, vì vậy mọi thứ phải đều chỉnh chu và hoàn hảo.
Ở phía HongKong, Jungkook sau khi cãi nhau với Taehyung cậu dường như ngày nào cũng trong trạng thái bực tức mà chẳng thể làm được gì. Gia Mỹ và Viễn Anh cũng chỉ có thể quan sát cậu từ xa mà không dám lại gần.
Quả bom nổ chậm đó có thể khiến bất kì ai tan xương nát thịt ngay tức khắc.
"Hay lắm Kim Taehyung, anh khiến tôi mang thai sau đó lại một mực bỏ lại tôi ở HongKong. Anh quên tôi chính là điện hạ à? Anh cản được tôi chắc?"
Cậu mắng chửi Taehyung hàng giờ liền, Viễn Anh chỉ biết lắc đầu mỉm cười. Tuy rằng vị chủ nhân này rất hống hách nhưng nhìn kĩ cũng rất đáng yêu.
"Quốc ca ca đừng tức giận ảnh hưởng đến đứa trẻ lắm. Ca nói xem ca cứ mặt nhăn mày nhó sau này sinh đứa bé ra nó cũng sẽ cau có cho xem"
Gia Mỹ lên tiếng dỗ dành người con trai trước mặt, đến lúc này cậu mới giãn cơ mặt ra đôi chút.
Jungkook được dìu vào trong bàn ăn, trên bàn đều là những món ăn dinh dưỡng do chính Taehyung lựa chọn hằng ngày. Jungkook dù tức giận đến đâu đi chăng nữa thì vì thương con nên ráng mà ăn uống vào, vì cậu chỉ ghét thằng cha nó thôi.
"Mọi chuyện như thế nào rồi? Ổn hết chưa?"
Uống một ngụm canh sau đó hỏi, Viễn Anh đứng gần đó mở tài liệu đưa đến cho Jungkook. Lười biếng đưa tay chạm lấy sau đó liếc mắt sang đọc, vừa ăn vừa làm việc cũng có vẻ thú vị.
"Vì sao không động thủ mà đợi bên phía Kelly? Rốt cục là Kim Taehyung đang nghĩ gì vậy? Già nên đầu óc hết minh mẫn luôn rồi à?"
Gia Mỹ và Viễn Anh chính thức hóa đá với lời nói kia, nếu là hắn ở đây chắc là tức đến đỏ mặt. Jungkook mang thai thích gì nói đó, không sợ ai, cũng chẳng nể mặt ai, cũng không còn cảm thông quá nhiều với thế giới xung quanh.
"Điện hạ, tình hình cũng có chút phức tạp nên chúng ta cũng nên án binh bất động một thời gian ngắn, không thể để bị nắm thóp được"
Shinara đi từ ngoài vào giải đáp thắc mắc cho Jungkook, cậu vẫn nhàn nhã ăn cơm không hề ngước nhìn cô
"Sao cô về đây? Kim Taehyung bảo cô đến giám sát ta à? Về nói với hắn ta ăn uống rất đều, ngủ rất ngon, không mất sợi tóc nào"
Shinara cảm nhận được khí lạnh lởn vởn phía sau lưng mình, Jungkook một khi bật chế độ cà khịa thì đến cả Taehyung cũng phải cảm thấy sợ hãi chứ huống chi những người có mặt ở đây.
"Không phải đâu điện hạ, ngài Vante sai thuộc hạ về đây là để đưa bảng kế hoạch chi tiết cho điện hạ xem qua. Thật lòng muốn cùng điện hạ bàn bạc về trận chiến này"
Đến lúc này Jungkook mới thật sự hạ cơn giận của mình một phần nào, trái tim vô thức cũng đập mạnh hơn bình thường.
Cậu hừ lạnh một cái rồi cầm bảng kế hoạch lên đọc từng dòng một. Shinara trao đổi ánh mắt với Viễn Anh, Gia Mỹ ở phía sau cũng không yên phận mà lén nhìn vào thứ trên tay của Jungkook.
Một lúc lâu sau Jungkook đọc xong thì nhẹ nhàng đứng lên xoa xoa chiếc bụng tròn nhô ra. Đi thẳng lên trên phòng trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, ấy thế mà trong đầu Jungkook lại đang suy tính một câu chuyện khác.
Taehyung ở phía bên này sau khi Shinara rời đi hắn liền cho người đi kiểm tra lại khu vực tàu chiến cũng như là những nơi được bố trí các thiết bị liên lạc. Vì hắn biết được rằng người như Kelvin sẽ không quá nhẫn nại trong việc chờ đợi hắn ra tay trước, chỉ vài tiếng ngắn ngủi nữa thôi chắc chắn sẽ cho người đánh chìm con tàu đang vận chuyển lô hàng.
Mọi thứ trong tầm kiểm soát nên hắn an tâm phần nào, cái hắn lo lắng hiện giờ là bé cưng của hắn không an phận mà chạy đến đây. Nếu Jungkook có mặt ở đây hắn sẽ phát điên lên mất.
"South, cho người chuẩn bị lên tàu chiến. Mở động cơ sẵn sàng chúng ta xuất phát dần"
Nghe được mệnh lệnh South lập tức gật đầu triệu tập những người được chọn để bước lên con tàu hiện đại nhất mọi thế kỉ. Taehyung trước khi lên tàu chạm nhẹ vào đôi bông tai nói
"Jeon Jungkook tốt nhất là em nên yên phận ở nhà mà dưỡng thai, trận chiến này nhất định sẽ thắng. Em không cần phải quá lo lắng Kim Taehyung này bảo vệ được em"
1
Nói xong bên kia âm thanh rè rè kèm theo phẫn nộ của Jungkook vang lên
"Con mẹ nó, Kim Taehyung anh chết chắc với tôi"
Taehyung lên tàu liền không trả lời lại, ngay khi hắn bước lên mọi động cơ đều được mở. Một thế giới hiện đại dường như hiện ra, rồi hắn tiến vào vị trí đầu tàu mở một số nút có màu xanh nhạt. Con tàu lập tức khởi chạy cửa được đóng chặt, gương mặt hắn không một chút biểu cảm bước vào căn phòng điều khiển bằng cảm ứng dành riêng cho hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhìn thông số của con tàu rồi đôi bàn tay thon dài làm vài thao tác, con tàu đã bắt đầu di chuyển rồi dần mất trên mặt nước.
Uyển Nhi nhìn con tàu dần đi xa trong lòng vừa cảm thán vừa thấy tủi thân. Mẫn Na thì đang chỉ cho thuộc hạ cách thoát hiểm khẩn cấp một lần nữa trước khi bắt đầu.
"Ta không cần biết các ngươi trước đây là thuộc hạ của ai, nhưng một khi bước vào con tàu này ta hi vọng các ngươi sẽ một lòng một dạ vì điện hạ Jeon và ngài Vante"
Nam Joon bước ra từ đầu tàu nói lớn, thuộc hạ đứng nghiêm trang hô to
"ĐÃ RÕ, NGUYỆN CHẾT VÌ ĐIỆN HẠ, VÌ NGÀI VANTE"
"Tốt lắm! Trở về vị trí"
Nam Joon nói xong một tốp người lập tức giải tán. Anh đi đến chỗ Mẫn Na và Uyển Nhi vỗ lên vai hai cô gái
"Chuẩn bị tinh thần cho tốt"
"Rõ thưa RM lão đại"
Gật đầu rồi trở lại đầu tàu, Jin vẫn đang nhìn các thông số và ghi chép lại. Nam Joon ở phía sau đưa tay muốn chạm vào anh, lưỡng lự rồi lại đành thôi.
Jin như cảm nhận được liền quay đầu lại, anh thấy ngay thân ảnh cao lớn của Nam Joon. Nhìn Nam Joon bằng đôi mắt dịu dàng
"Đừng để bị thương"
Tay Nam Joon nắm chặt không nhịn được kéo Seok Jin ôm vào lòng trước mặt South.
"Kim Seok Jin!!! Em nhất định bảo vệ được hyung xin hyung đừng đẩy em ra để em ôm hyung một chút thôi"
Khóe mắt ngấn nước rồi thả lỏng để mặc cho cậu nhóc này làm loạn.
"Lần này thật sự sẽ không bỏ lỡ chứ?"
Ở phía Jungkook, Shinara hốt hoảng khi biết tin Taehyung đã bắt đầu trận chiến khi không có cô. Có lẽ hắn quyết định để Shinara ở lại để bảo vệ Jungkook, suy cho cùng an toàn của cậu vẫn là trên hết đối với hắn.
Jungkook tức đến phát điên không ngừng đập phá đồ trong phòng. Gia Mỹ sợ hãi đến mức không dám đến ngăn cản cơn cuồng nộ kia.
Viễn Anh bước vào chưa nói một câu Jungkook đã gầm lên "CÚT HẾT CHO TA"
Đôi mắt nam nhân đỏ lên biểu thị cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm, đến cả người như Viễn Anh cũng bất giác lùi ra sau.
Mặc dù là đang mang thai nhưng cậu như một cơn gió mà đi khỏi dinh thự mà không ai dám ngăn cản. Gia Mỹ hoảng loạn cùng Shinara đuổi theo con xe đang phi nhanh trên đường.
Taehyung ở phía bên đây nghe được rõ ràng Jungkook đập đồ đến la hét, hai tay hắn nắm chặt đến mức thấy được khớp, xót xa vạn lần.
"Ngài Vante phía Kelvin hành động rồi đã đánh chìm con tàu vận chuyển hàng của chúng ta"
"Tốt lắm! Tăng tốc đến đó"
Taehyung điềm tĩnh ra chỉ thị, con tàu ở dưới đại dương như tên lửa lướt nhanh trong nước.
"Haha Vante mày thấy thế nào? Có bất ngờ với món quà tao tặng không?"
Giọng nói ma mị của người đàn ông vang lên khắp con tàu, Taehyung một vẻ mặt ôn hòa cười nhẹ đáp lại
"Trò cũ rít"
"Nào nào Vante chúng ta còn rất nhiều trò để chơi với nhau, đừng nóng vội"
Kelvin nở nụ cười khoái chí nhìn thẳng vào tấm ảnh đang được đặt trong khung một cách cẩn thận. Trong đó là hình ảnh nam nhân với đôi mắt đỏ ngầu một thân nhuốm máu cầm trên tay con dao găm bạc.
Taehyung bên đây vẫn giữ im lặng như đang suy tính điều gì đó. Bỗng Kelvin cất lời
"Nghe nói điện hạ có thai rồi, chúc cho bảo bối sinh hạ đứa bé an...toàn"
Nghe nhắc đến Jungkook trong hắn liền có dự cảm không lành
"Tao cảnh cáo mày Kelvin nếu dám động vào em ấy dù là một sợi tóc, tao khẳng định cái chết của mày sẽ là đau đớn nhất"
"Ôi ngài Vante nổi giận rồi sao? Tao sẽ chăm sóc điện hạ thật tốt sau khi mày chết, nhưng đứa bé đành phải xem xét thôi"
Taehyung nghe được những lời nói này lập tức bị kích động, Jungkook không thể xảy ra chuyện được. Chưa kịp phản bác thì đã mất kết nối với Kelvin.
Lập tức kết nối về cho Shinara, hắn sốt ruột hơn bao giờ hết. Shinara nhận thấy tính hiệu từ Taehyung cũng có chút run rẫy chần chừ không dám kết nối.
"Shinara điện hạ đâu rồi?"
"Chủ nhân là thuộc hạ vô dụng, điện hạ đã lên máy bay đi đến Singapore rồi"
"CÁI GÌ? MỘT ĐÁM NGƯỜI VÔ DỤNG CÓ CANH CHỪNG ĐIỆN HẠ MÀ LÀM CŨNG KHÔNG XONG!!! NẾU ĐIỆN HẠ XẢY RA MỆNH HỆ GÌ CÁC NGƯƠI CHUẨN BỊ CHẾT HẾT ĐI"
Shinara nghe rất rõ tiếng gầm của Taehyung từ đầu dây bên kia, hắn quả thật là đã tức giận đến phát điên.
Vò đầu đến mức rối bời, Jungkook đến đây hắn buộc phải thay đổi kế hoạch nhanh nhất có thể. Cầm bộ đàm trên tay hắn ra chỉ thị
"Lập tức quay về cảng"
Ai nghe thấy cũng bất ngờ, ôi trời gần đến địa điểm như kế hoạch hắn bỗng thay đổi ý định.
Mẫn Na thông qua bộ đàm hỏi hắn "Quốc ca ca rời HongKong rồi sao?"
Taehyung đang trong trạng thái không ổn định liền quát
"Các ngươi chỉ cần thực hiện mệnh lệnh, từ bao giờ lại hỏi lại chủ nhân vậy hả?"
Mẫn Na cảm nhận được sát khí rùng mình một cái. Con tàu rung lắc dữ dội phía Nam Joon lập tức phát loa
"Tàu đang bị tấn công bởi tàu ngầm mang số hiệu KK-19456"
Taehyung lúc này lại càng phát điên hơn không cần suy nghĩ "Lập tức vào vị trí, Uyển Nhi cho tên lửa số 1 bắn hạ con tàu KK-19456"
Nghe được mệnh lệnh, Uyển Nhi ngồi vào ghế mở thiết bị ngắm bắn, tên lửa được thuộc hạ cho vào ống. Khi mọi công đoạn hoàn tất liền cô chạm tay vào nút đỏ rồi lập tức kích hoạt thuốc nổ trong tên lửa chuyển đến vị trí ngắm bắn.
Taehyung phía bên đây quan sát tình hình sau khi ngắm chuẩn "Bắn"
Uyển Nhi nhấn nút màu xanh, tên lửa lập tức bay giữa dòng nước thẳng tên con tàu ngầm kia, phía bên đây South khéo léo tăng tốc con tàu chạy đến vị trí an toàn.
Vụ nổ lớn diễn ra giữa dòng nước, khiến nước cuồn cuộn mà đập vào con tàu của Taehyung. Hắn điều chỉnh đôi bông tai hét lớn
"Jeon Jungkook em lập tức quay trở về HongKong!!!"
Phía đầu dây bên kia giọng cười ma mãnh vang lên
"Kim Taehyung anh lấy cái quyền gì mà không để tôi tham gia trận chiến này chứ?"
"JUNGKOOK ĐỪNG BƯỚNG BỈNH NỮA, EM NGOAN NGOÃN QUAY VỀ ĐI. KHÔNG NGHĨ CHO EM THÌ CŨNG PHẢI NGHĨ CHO CON CHỨ"
"KIM TAEHYUNG!!! LÚC ANH MỘT MỰC KHÔNG CHO TÔI THEO ANH ANH CÓ NGHĨ CHO TÔI, CÓ NGHĨ CHO CON KHÔNG HẢ?"
1
Không gian im lặng bao trùm ở cả hai sau lời nói của Jungkook. Tay của Jungkook phía đầu dây cũng cuộn chặt đến mức mómg tay đâm vào da thịt đến ứa máu.
Khóe mắt Taehyung nóng lên con ngươi màu hổ phách thêm rõ ràng. Bỗng con tàu va chạm mạnh tiếng động to đến mức ở phía đầu dây của Jungkook cũng nghe thấy.
Tiếng người lớn tiếng ra lệnh cũng ập vào màng nhĩ của Jungkook. Cảm giác lo lắng thấp thỏm một lần nữa rơi vào cậu và đứa bé.
Một hồi lâu sau Taehyung nhẹ giọng nói
"Anh sai rồi, em đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe. Em giận anh thế nào cũng được nhưng ở hiện tại đừng kích động mà đến đây, quay lại HongKong đợi anh về có được không?"
4
Giọng nhẹ nhàng trầm ấm của hắn làm con ngươi đang đỏ ngầu của cậu trở về trạng thái bình thường, đen láy và to tròn.
Jungkook nhất quyết không hồi đáp lại mặc kệ tình huống ở chỗ hắn là cấp bách, thuộc hạ hay bất kì ai không nhận được chỉ thị từ hắn đều cũng có chút rối bời.
"Anh chỉ muốn bảo vệ em và con, không muốn cả hai gặp phải chuyện gì. Điện hạ rất giỏi anh biết, nhưng bây giờ em đang mang con trong người hãy làm một Jeon Jungkook bình thường thôi nhé để Kim Taehyung bảo vệ em khỏi nguy hiểm"
Lời nói chân thành từ hắn đã chạm vào tim cậu đến mức nước mắt của cậu ứa ra, tay vô thức chạm vào chiếc bụng to tròn.
Hắn đâu biết cậu cũng rất lo lắng cho hắn, nếu không may hắn gặp phải chuyện gì cậu và con sống còn có ý nghĩa gì chứ?
"Ngoan, anh ở đây mà. Đợi anh trở về nhà cùng em đón con chào đời nhé bé cưng. Hãy tin tưởng ở anh"
Nói đến đoạn này Jungkook không nghe thêm bất kì âm thanh gì nữa. Có lẽ vì để cậu không lo lắng thêm nên hắn đã tắt tính hiệu giữa hai chiếc khuyên