Muốn ăn thịt sao? Xem đi, Hác Cung thực khó chịu a, ta thực xin lỗi hắn na…..
Mục tiêu LZ của Ngạnh là thế nào cũng đều phải có thịt, không có thịt cũng phải có nước thịt.
Mai Nhân kéo chiếc mũ trễ xuống, cậu quấn kín chiếc khăn quàng cổ lại ngồi ở ghế đá ven đường chờ Hác Cung đang xếp hàng ở bên kia đường mua khoai lang nướng cho cậu.
Đang nhàm chán đá đá chân thì thấy có hai người đứng chắn ở phía trước.
Trong đó có một nam tử cao lớn đầu nhuộm vàng, cười chỉ thấy mỗi hàm răng: “Này, người đẹp, một mình sao?”
Mai Nhân ngạc nhiên khi nhìn thấy người trước mặt, cậu hôm nay đồ trên người đều là do Hác Cung chọn, chứ bản thân từ khi sinh ra vốn không tồn tại cái gì gọi là thẩm mỹ nghệ thuật, bảo mặc cái gì thì liền mặc.
Mai Nhân nghiêng đầu, cậu vỗn có làn da trắng, huống chi bây giờ là mùa đông, làn da có chút trong suốt như ngọc, mắt sắc, cằm nhọn, đã vậy còn quàng thêm chiếc khăn quàng cổ rất lớn nữa, tạo nên một khuôn mặt động lòng người.
Hác Cung đang cầm khoai lang trong tay, hắn nhìn thấy xa xa Mai Nhân đang mặc một chiếc áo khoác màu mận nhạt, ở cổ áo và cổ tay có lông cáo trắng như tuyết, Hác Cung lần đầu tiên nhìn thấy bộ quần áo này liền biết nó rất hợp với Mai Nhân, quả nhiên mua về cho cậu mặc vào, thật là quá hợp đi, nhưng cũng chính bởi vì rất đẹp nên gặp không ít phiền toái, như hiện tại chẳng hạn.
Mai Nhân vừa nhìn thấy Hác Cung, mắt liền tỏa sáng, nhảy dựng lên chạy tới chỗ hắn, nhưng vẫn không quên lúc đi qua hai người kia vẫy tay: “Thật ngại a, bạn của tôi đến rồi.”
Hác Cung liếc hai người đó một chút, quay đầu đem khoai lang đưa cho Mai Nhân, thuận tiện sửa lại khăn quàng cổ cho cậu.
Hai người kia hiển nhiên không thể nuốt trôi, tên tóc vàng kia khó chịu, nhổ nước bọt: “Thiết, ta còn tưởng gì đâu, thì ra là vịt chết.”
Hác Cung trầm mặt, giận dữ cười lạnh nói: “Ngươi thử lặp lại lần nữa xem? Chán sống rồi?.” Hắn là con nhà có tiền có quyền, cơ bản tính tình đạm bạc, chẳng qua gần đây từ khi kết giao với Mai Nhân thì lúc nào cũng hiện lên nét xuân tươi cười, bây giờ lạnh giọng hàn khí tỏa ra lợi hại, đem hai tên đối diện dọa chết.
Mai Nhân đứng một bên cau mày, cậu suy nghĩ nữa ngày cũng không hiểu được ý tứ, cuối cùng rất là khinh thường mở miệng: “Cái gì vịt chết? kê kê của ta còn đây, mắt mù sao, còn nói ta cái gì nữ nhân, cái gì áp với không áp, ta đây rõ ràng là một đại nam nhân, các ngươi đui hay sao không thấy?”
Đối phương: “…….”
Hác Cung đang lãi xe cũng không khống chế được run rẫy bả vai, còn Mai Nhân thì buồn bực ngồi ở ghế phó lái liếc mắt nhìn hắn mấy lần, ruốt cục nhịn không được nói: “Anh có thể ngừng cười được chưa, em thật sự không biết được chưa?!”
Hác Cung mang theo vẻ mặt tươi cười ôn hòa , sủng nịch xoa đầu Mai Nhân: “Được.”
Mai Nhân biết hắn là đang dỗ mình, bất đắc dĩ trở người xem thường lấy khoai lang ra tiếp tục ăn, ăn được một nửa mới nhớ tới gì