Ngày hôm sau Mai Nhân nghỉ học, không lên lớp, cậu mở ra điện thoại tất cả đều là cuộc gọi đến của Hác Cung, cảm thấy trong lòng rất khó chịu liền trực tiếp tắt máy nhắm mắt làm ngơ…..
Cảm giác rất nặng đầu ngủ một mạch cho tới chạng vạng mới lười biếng ngồi dậy, Mai Nhân kéo na dép lê đi vào phòng tắm, nhìn gương mặt khóc đến sưng húp mắt ở trong gương, cậu tới gần nhìn ngắm một hồi lâu, nghĩ thầm, hốc mắt thâm đen, sưng vù lên cả rồi, người gì yếu đuối a….
Nhưng sưng lên cũng tốt, sưng như thế sẽ không còn bị lẫn lộn với avatar nữa….
Mai Nhân tưởng tượng đến cảnh vui đùa chúc mừng Hác Cung dưới gương mặt của một nữa nhân, nước mắt lại bắt đầu rơi….
Thế thân của cậu quả thực là có tính nghệ thuật a, để rồi ăn dấm chua với cả chính mình luôn, còn ăn quá nhiều nữa ế, trong nháy mắt liền sáng tỏ mình bị thất tình rồi, thật là mấy quả trứng tan nát chỉ bằng một mũi tên ni….
Sau khi bị Hác Cung tỏ tình, Mai Nhân ngốc người, không đầy một giây sau liền đẩy hắn ra xoay người bỏ chạy. Sau khi về đến nhà thì ôm lấy giày tình nhân bảo bối khóc chết đi sống lại.
Đến khi tỉnh táo lại cậu cảm thấy được, so với việc bị Hác Cung phát hiện ra mọi chuyện, mắng mình là gay biến thái rồi đoạn tuyệt thì không bằng chấp nhận một tình yêu thầm lặng, tự chăm sóc vết thương của bản thân, quay đầu lại tiếp tục làm bạn tốt cả đời……
Mai Nhân tránh mặt Hác Cung một tuần, sau đó đại học S cùng đại học A gặp gỡ nhau trong bữa tiệc.
Mấy ngày nay tâm tình hoảng hốt đến lợi hại, buổi biểu diễn sáng ngày hôm sau Mai Nhân còn đi lầm giày, một chân đi đôi giày trắng bình thường còn một chân cự nhiên lại xỏ nhầm chiếc giày hôm kia. Bời vì đạp Hác Cung một cước mà đôi giàu chơi bóng thiếu mất một chiếc, hai bên đều là màu trắng, làm cho Mai Nhân cả ngày cũng chưa phát hiện ra, thẳng đến khi thay trang phục cậu mới để ý.
Lúc này Mai Nhân hận không thể tìm một chỗ để chui vào, hoặc là có một phép tàng hình cũng được, nhưng may là cái ống quần đủ dài để che khuất đôi giày không chút sơ hở.
Đạo diễn sân khấu đêm nay là một nữ giáo sư dạy trong trường, cô thấy Mai Nhân mệt mỏi ngồi ở hậu trường thì ân cần vỗ vỗ vai cậu hỏi: “Em với Hác Cung cãi nhau sao?”
Mai Nhân ngẩng đầu nhìn cô một cái, khụt khịt: “em bị thất tình.”
Nữ giáo sư chưa kịp phản ứng trong chốc lát, bởi vì dựa vào câu hỏi của cô thì câu trả lời chả ăn khớp chút nào, nghĩ nghĩ, là một giáo viên tâm lý đạo đức, cô cẩn thận hỏi: “Ân, đối phương cự tuyệt em?”
Mai Nhân lắc đầu rồi một lát lại gật gật đầu.
Nữ giáo sư mặt đầy hắc tuyến, cô vừa định nói thêm gì đó liền thấy Hác Cung đang đứng ở cửa vào hậu trường nhìn xug quanh.
Mai Nhân cúi đầu suy nghĩ về tình cảm lưu luyến của mình tự ngược,