Edit: An Ju
Tôi muốn uống rượu.
Thân là một đứa con nhà nông, tôi uống rượu từ nhỏ đến lớn, uống năm két bia với bạn học đối với tôi mà nói thì không khác gì nước lọc, qua năm tiếng, đến 7 giờ, trên bàn chỉ còn một mình hắn còn đứng thẳng.
Lúc này điện thoại di động của tôi vang lên, là kim chủ gửi tin nhắn tới.
Chỉ một chữ.
“Đến.”
Trong nháy mắt tôi cảm thấy eo không còn đau, chân cũng không còn tê, ngay cả khi nhìn xe đạp công cộng cũng thấy thích thú hơn là BMW.
Có thể là tôi đã uống hơi nhiều thật, hơn nữa cơ thể chịu thương, thật sự quá đau, tôi không thể đi xe đạp công cộng được.
Chờ xe bus công cộng rồi leo lên ngồi đến nhà kim chủ, đã gần 8 giờ, tôi vừa mò được cái chìa khóa cắm khóa vào ổ, cửa đã mở ra từ bên trong.
Tôi và kim chủ mắt to trừng mắt nhỏ 3 giây.
Tôi cứng ngắc nhếch khóe miệng, giơ tay lên nói.
“Hey man…”
Vẻ mặt kim chủ có chút kỳ quái nhìn tôi, hỏi: “Cậu uống rượu à?”
Phong ấn của hắn còn chưa được giả trừ, cả người vẫn còn hơi lạnh, tôi bỗng có chút chột dạ, cúi đầu ngửi mùi trên người mình, mất tự nhiên nói: “Không hôi…”
Kim chủ nhíu nhíu mày, tránh người ra, nói: “Vào đi.”
Tôi: “Ờ ờ.”
Tôi ở cửa vừa thay giày vừa nghĩ đây là lần đầu tiên hắn chờ mình… Vẫn luôn là tôi tới thật sớm, ở nàh chờ hắn đến 4, 5 tiếng đồng hồ…
Vừa vào nhà tôi đã ngửi thấy mùi rượu thuốc, lập tức căng thẳng, hỏi: “Anh bị thương à?”
Kim chủ quay đầu lại im lặng nhìn tôi, nói: “Cậu cảm thấy sao hả?”
Trong nháy mắt tất cả các vết thương lớn nhỏ trên người tôi đều trở nên đau nhức, ngay cả chỗ xương phần hông cũng đau đớn khó lường, rõ ràng vừa rồi còn nghĩ mấy vết thương này không vấn đề, hiện tại chúng như thể đau chết tôi rồi.
Đau, toàn thân đều cực đau.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, kim chủ cầm rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay, chà hai tay cho nóng rồi vén tay áo tôi lên, thấy cánh tay có đủ loại vết bầm, xước các màu liền nhíu mày.
Tôi lập tức giải thích: “Không sao đâu, tôi không đau.”
Nói xong tôi lại rơi vào mê man, nói cái này để làm cái gì chứ…
Kim chủ không nói chuyện, cúi đầu xoa cánh tay cho tôi.
Xong rồi, kim chủ thay đổi rồi, hắn không phải là ‘tiểu khả ái’ của tôi nữa rồi.
Trầm mặc thị kim vãn đích Khang Kiều*
*Trích từ bài thơ ‘Tái biệt Khang Kiều’ (‘Tạm biệt Cambridge’). Bài thơ chủ yếu lột tả nỗi buồn của tác giả khi phải chia tay Cambridge, nước Anh. Câu thơ này t thử dịch thô sẽ là ‘Im lặng chính là Cambridge tối nay’, với hoàn cảnh hiện tại thì t mạnh dạn đoán là tác giả đang ám chỉ không khí cực im lặng và trầm buồn giữa hai người. Chi tiết về bài thơ truy cập link: https://baike.baidu.com/item/%E5%86%8D%E5%88%AB%E5%BA%B7%E6%A1%A5/6212#3_1
Tôi vắt óc suy nghĩ đề tài, cẩn thận bắt chuyện với kim chủ: “Anh… đi công tác có thuận lợi không?”
“Ừ.”
“Đi đâu thế?”
“Đức.”
“Ở Đức chơi vui không?”
“Không vui.”
“…”
GƯỢNG GẠO in hoa.
Tôi không nói gì nhìn trời, giờ khắc này chỉ hy vọng trời giáng sao Văn Khúc xuống cứu một kẻ giết chết các câu chuyện như tôi đi.
Hơn nữa kim chủ hình như tâm trạng không tốt lắm, không biết có phải ảo giác của tôi không.
Tôi cuối cùng lại nghĩ tới một chủ đề, nói: “À thì…Cảm ơn anh đã tài trợ.”
Động tác trong tay kim chủ ngừng một chút, nói: “Cảm ơn cái gì, cũng không phải đưa cho cậu.”
Tôi có thể coi là có cái để khoe khoang rồi, hết sức phấn khởi nói: “Không sao, học bổng của khoa Số Học chúng tôi đều là của tôi, cũng giống như là trực tiếp cho tôi rồi.”
Kim chủ ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn tôi, không biết có phải đang khen tôi không mà nói: “Vậy cậu cũng siêu thật.”
Ừm, đúng là khen tôi đó.
Tôi điên cuồng gật đầu, kim chú lại cúi đầu thoa rượu thuốc.
Tôi nói gì sai rồi sao?
Thế nhưng rất mau sau đó, tâm tình tôi lại không tốt, nhỏ giọng nói: “Anh…Anh với thầy Dương có mối quan hệ tốt không?”
Kim chủ không ngẩng đầu nói: “Tôi không phải đã nói với cậu anh ta là bạn trai anh trai tôi rồi sao?”
Tôi không phục: “Nhưng anh ta cũng là bạn cùng phòng đại học của anh mà…”
Kim chủ lại ngẩng đầu, cười, không phải là nụ cười mềm mại mà tôi đã quen mà lại là một nụ cười như có chút trào phúng.
Tại sao lại chê cười tôi…
“Cậu muốn nói cái gì? Bạn Tiểu Vạn?”
“Anh chắc chắn có mối quan hệ cực tốt với anh ta, không thì sao lại đầu tư vào một khoa chẳng có tí liên quan nào với công ty các anh như khoa Số Học?”
Kim chủ dùng một loại ánh mắt ‘cậu bị thiểu năng à’ nhìn tôi rồi nói: “Tôi không tài trợ cho khoa Số Học, mà là trận đấu giữa khoa Số Học và khoa Cơ Điện.”
Tôi vẫn không phục: “Nhưng chính là chúng tôi thắng mà.”. ngôn tình tổng tài
Kim chủ thở dài nói: “Tôi cũng không nghĩ tới các cậu có thể thắng.”
Tôi: “…”
Kim chủ tiếp tục chằm chằm nhìn tôi: “Vốn là tôi muốn chọn một vài thực tập sinh ở khoa Cơ