Edit: An Ju
Kim chủ quyết định đến một thành phố phương Bắc, thời tiết không thể so được với nơi này, nơi đó cực kỳ lạnh, nhưng tôi ngốc nghếch chỉ mặc áo ngắn tay, đi trong dòng người áo da quần dài ở phương Bắc trông thật ngốc tệ.
Kim chủ quấn một cái khăn quàng cổ caro đứng cửa ra sân bay nhìn tôi.
“…Tôi không nghĩ tới đến cả một cái áo khoác cậu cũng không mang.”
Tôi run người,, khí phách nói: “Không sao, tôi không lạnh!”
Sau đó tôi hắt xì một cái.
Kim chủ: “…”
Kim chủ thở dài, nói rằng: “Đi, tôi dẫn cậu đi mua một bộ quần áo.”
Tôi mau chóng lắc đầu, người này, sao lại chẳng biết tiết kiệm tiền chút nào, quá không nghĩ đến tương lai rồi!!
Kim chủ vừa định đi một hướng khác, tôi liền dắt hắn lên xe bus trung chuyển ở sân bay.
Một tổng tài phi thường bá đạo, không hề cho kim chủ bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.
Tôi nói: “Không sao, tôi không lạnh!”
Mãi đến khi chúng tôi ngồi lên xe bus rồi tôi mới thở dài một hơi.
Kim chủ khoan thai tháo khăn quàng cổ xuống, vén tay áo lên, xoa xoa cổ tay.
Chỗ bị tôi cầm hằn một đường đỏ.
Tôi vội vàng chộp lấy tay kim chủ xoa xoa, xin lỗi: “Xin lỗi… Còn đau không?”
Kim chủ để tôi cầm tay, vẻ mặt cổ quái nhìn tôi, nói: “Bây giờ cậu động tay động chân càng ngày càng tự nhiên nhỉ?”
Tôi nghe thế sắc mặt liền đỏ lên, chậm rãi buông tay kim chủ ra, gãi gãi đầu: “…Tôi không có ý đó.”
Kim chủ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn nói chuyện với tôi nữa.
Tôi nghĩ tôi cần phải giải thích.
Cân nhắc một lúc, hắn mới mở miệng nói: “Tôi…Tôi không có hẹn hò với chị tiền bối.”
Kim chủ quay đầu nhìn tôi: “Cái gì?”
Tôi lấy hết dũng khí nhìn vào mắt kim chủ, nói; “Sau đó tôi đã nói rõ ràng với chị ấy, tôi không có tiền cũng không có thời gian, không thể làm lỡ dở chị ấy, chỉ là có rất nhiều người ở trong video, tôi nghĩ trực tiếp từ chối sẽ làm chị ấy mất mặt.”
Có tình có lý, chứng cứ đầy đủ.
Kim chủ nghe tôi nói xong, mắt từ từ híp lại, mắt như hồ ly nhìn tôi đến đổ mồ hôi lạnh khắp người, một lát sau hắn lại quay đầu về chỗ cũ: “Nói với tôi chuyện này làm gì?”
“Tôi…”
Đúng vậy… Tôi nói cái này làm gì nhỉ…
Tôi chỉ là một thú cưng nhỏ mà kim chủ được bao nuôi mà thôi… ‘Ngủ’ rồi còn tốt, ‘ngủ’ cũng chưa từng ‘ngủ’, tôi được coi là cái gì chứ…
Tôi ngay lúc này mới hiểu được cái điều khoản không được chạm vào hắn mà không được hắn cho phép làm cho người ta phát rồ đến mức nào!
Tôi rơi vào một vòng suy nghĩ luẩn quẩn, tâm tình rất khó chịu, nhưng lại không tìm được nguyên nhân chính.
Suốt một đường không nói chuyện.
Chuyến bay của chúng tôi vào buổi chiều, lúc đến sân bay thì trời đã tối một nửa rồi, chờ đến 9 giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, tôi lật lật cái điện thoại, ở thành phố này có một con sông, cảnh đêm ở bờ sông vào buổi tối rất đẹp.
Tôi chuẩn bị dẫn kim chù đi ngắm cảnh đêm.
Độ lãng mạn 100%.
Kim chủ đang tắm, tôi ngồi trên giường chán đến chết, nhìn khoảng