Trở lại Thượng Quan phủ, lại đụng phải Thượng Quan Hành thần sắt âu lo ra đón.
Nhìn bọn họ đã trở lại, ánh mắt của ông ta liền tập trung trên người Thượng Quan Lăng Phi, ở trong lòng thật sâu thở dài.
"Phi Nhi, con đi đâu vậy? Sao không nói một tiếng với quản gia."
Đối với người này điều quan tâm nhất chính là con trai, tựa hồ mỗi lần đều than thở.
Thượng Quan Lăng Phi ánh mắt phức tạp nhìn Thượng Quan Hành, trong đầu hiện lên ước hẹn mười năm, giọng điệu của hắn không khỏi so với bình thường dịu đi hẳn: "Cha, ta chỉ là cùng Lạc muội muội ra ngoài dạo phố."
"Về sau đi ra ngoài hãy nói với quản gia một tiếng, tránh cho cha lo lắng." Thượng Quan Hành vừa nghiêm nghị vừa không an tâm mà huyên thuyên.
"Đã biết." Thượng Quan Lăng Phi khó có lúc không làm trái lời Thượng Quan Hành.
Thượng Quan Lăng Phi thế nhưng đối với mình có sắc mặt tốt, Thượng Quan Hành có chút kích động đẩy đi xe lăn, đem Lạc Lạc tại chỗ tách ra.
"Vậy thì tốt vậy thì tốt, cha dẫn con đi vào." Hắn ngữ điệu thật là vui mừng.
Đối với thái độ như không thấy mình của Thượng Quan Hành, Lạc Lạc chỉ nhún nhún vai, đã sớm tập mãi thành thói quen, dù sao nàng cũng không quan tâm người cha này.
Thượng Quan Lăng Phi không quên quay đầu lại kéo theo Lạc Lạc: "Lạc muội muội, chúng ta vào đi thôi."
"Ca ca, chuyện kia..." Lạc Lạc nhìn một chút Thượng Quan Hành, ý vị nào đó trong ánh mắt nồng đậm.
Thấy thế, Thượng Quan Hành ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn Lạc Lạc muốn nói lại thôi, sau đó nhìn một chút Thượng Quan Lăng Phi.
Cuối cùng, hắn không lên tiếng đẩy nhi tử hướng trong phủ đi vào.
......
Sắc trời từ từ đổi màu, màn đêm bắt đầu lặng lẽ phủ xuống.
Thượng Quan phủ yên tĩnh, đột nhiên truyền ra một đạo âm thanh khiếp sợ tức giận ——
"Cái gì? Con phải rời nhà mười năm? Không được! Ta không đồng ý!"
Thượng Quan Hành khiếp sợ trợn to hai mắt, nếp nhăn trên mặt càng thêm hằn sâu.
Giống như đã sớm biết được phản ứng của Thượng Quan Hành, Thượng Quan Lăng Phi chỉ hạ thấp con ngươi.
"Cha... Ta phải rời đi, nếu như ngài còn hi vọng ta có thể đứng lên."
"Đứng lên? Con nói là..." Thượng Quan Hành miễn cưỡng đè xuống phản đối mãnh liệt vừa nãy.
Thượng Quan Lăng Phi nhẹ nhàng gật đầu: "Không sai, ta lần này rời đi mười năm là muốn bái sư thần y nổi tiếng trong giang hồ."
"Thần y? Ai, sao ta chưa từng nghe qua có người như vậy? Phi Nhi, con không cần tin tưởng những lời đồn thổi trên giang hồ, nếu như y thuật của lão ta tốt như vậy, đã sớm vào kinh trở thành ngự y hưởng thụ long ân của hoàng thượng rồi."
Thượng Quan Hành liền phá hủy hình tượng thần y.
Nghe vậy, Thượng Quan Lăng Phi trầm xuống.
"Cha! Không phải tất cả mọi người đều như ngài yêu tước vị."
"Phi Nhi con..."
Bị nhi tử nói thẳng như vậy, Thượng Quan Hành liền nổi khí.
Hắn trợn mắt liếc nhìn Thượng Quan Lăng Phi, lại thấy nhi tử lạnh lùng nhìn về phía mình, ngực của ông phập phồng đến mấy lần, sau đó nộ nhãn quét về phía Lạc Lạc đang đứng bên cạnh Thượng Quan Lăng Phi.
"Đều là do nha đầu ngươi làm hư Phi Nhi, Phi Nhi trước kia rất
biết điều, chưa bao giờ ra phủ nửa bước, ngươi mau cút khỏi Thượng Quan phủ cho ta!"
Lạc Lạc tay dùng sức một cái bắt được cán xe lăn, muốn bác bỏ nhưng lại phát hiện bản thân thế nhưng không thốt nên lời.
Thượng Quan Lăng bay lập tức lớn tiếng giúp nàng: "Cha! Chuyện này không liên quan đến Lạc muội muội, ngài không cần theo thói quen giận cá chém thớt. Tóm lại, ta nhất định phải cùng thần y rời đi, nếu như ngài không để cho ta rời khỏi, vậy ngài cứ coi như không có đứa con trai này cũng được."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Thượng Quan Lăng Phi trở nên kiên quyết, không hề cho người khác cơ hội phản pháo.
Thượng Quan Hành ngây dại.
Tính nết nhi tử của hắn, chính là nói được làm được.
Hắn làm sao không biết nhi tử muốn đứng lên, làm sao không hy vọng nhi tử tương lai có thể trở thành nam nhân kiệt xuất.
Nhưng là, rời đi mười năm...
Hai cha con cứ như vậy giằng co, không ai nhường ai.
Trong đại sảnh, không khí ngưng trệ đến nỗi khiến người ta hô hấp cũng cảm thấy áp lực.
Lạc Lạc từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện.
Ca ca muốn rời đi mười năm, nàng nên đi nơi nào?
Thượng Quan phủ thì không thể ở nổi nữa rồi, Lạc vương phủ... Nàng không muốn trở về.
Thời gian qua hồi lâu, rốt cuộc, Thượng Quan Hành thỏa hiệp.
Ông nghiêng vai ngồi vào ghế thái sư, không còn hơi sức nhìn Thượng Quan Lăng Phi.
"Được rồi, con phải đi, cha sẽ không giữ nữa, nhưng mà... Mười năm sau, con phải nhớ quay về nhà, cha vẫn luôn ở nhà chờ con."
Giọng điệu của hắn dần thay đổi nhẹ lại, có chút không giấu diếm được ngoài ý muốn.
Thượng Quan Lăng Phi nắm thật chặt thanh ngang trên xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay bởi vì dùng sức mà nổi lên.
Nhìn phụ thân thường ngày tỏ vẻ lãnh khốc, thế nhưng vào lúc này bởi vì mình rời đi mà trở nên không còn hơi sức, tim của hắn giống như bị cái gì đè lên.
Âm thầm cắn răng, hắn che giấu lung lây bắt đầu trào dâng trong lòng, kiên định nhìn phụ thân: "Cha, ta sẽ quay trở về."
Thượng Quan Hành vỗ vỗ bờ vai của hắn, lão nhãn rưng rưng: "Được, được, hi vọng con lúc trở về có thể để cho cha thấy con hiên ngang đứng trước mặt cha."
Nhìn bày tay đầy nếp nhăn trên vai, Thượng Quan Lăng Phi vặn vặn tay, nhưng cuối cùng vẫn không đưa tay nắm lấy.